Trong màn đêm sớm đầylãnh lẽo của một góc lãnh cung, ánh đèn như ẩn như hiện màu đỏ camdường như muốn tắt đi. Ánh trăng chiếu rọi sángtỏa vùng trời như phụthay ngọn nến sắp tắt. Tiếng rê rỉ thanh âm đau đớn vang lên cùng thanh âm hối thúc,lo lắng. . .
"Nương nương...cố lên. Cố lên. Sắp...được rồi..." giọng nữ tử cung nữ lolắng nói.
"Ư, A..." nữ nhân trên giường ôm bụng to rên la.Nữ nhân này rất đặc biệt. Tóc màu bạch kim, đôi mắt màu xanh. Thập kỳ dị. Nữ nhân này là Phi Lưu, là phi tần của Hoa Đào Vương, nhưng người không hề tiếp xúc với nhau lần nào cả. Nhưng đứa bé này? Đứa bé? Đứa bé trong bụng nàng là con của Dương Thụy, người mà nàng yêu thương nhưng chàng đã mất từ thángtrước nàng sinh. Tại saoHoa Đào Vương không giết nàng? Hắn không yêu nàng nhưng muốn nàng sống tốt, nàng cựtuyệt, nàng muốn ở lãnh cung. Bởi hình dáng quái lạ bên ngoài của nàng mà bị mọi người lánh luôn miệng gọi nàng là yêu ma, trừ số người quen.
Nàng mang thai Dương Thụy, hắn biết, nàng cũng biết và...hoàng hậu cũng biết. Hài tử là của Dương Thụy. Không giết nàng vì tội danh nghĩa phi tần hoàng đế mà có thai với người khác, ngược lại còn giúp nàng nữa. Tỷ như là thu dọn chỗ tốt ở, có nhiều cung nữ, bà mụ,... Nàngkhông quan tâm, nàng quan tâm nhất là tin tức lộ ra, kẻ gian sẽ được lợi. Bốn người, Dương Thụy, Hoa Đào Vương, Hà Thương Như và nànglà bằng hữu tốt với nhau sau đó thành cặp yêu nhau. Thật cảm kích,thật hâm mộ, thật ghen tịvới hai người đó.
"A a a a a a!"
Tiếng hét thảm thiết vang lên, thật đau, thật đau a.
"Oa oa. . ." tiếng khóc yếu ớt vang lên. Là đồng thanh. Nàng ngẩn đầu, sắc mặt trắng bệchra, thở gấp.
"Là...là sinh đôi nga." cung nữ A Kiều vui mừng kêu lên.
"Sinh...sinh đôi?"
"Ân."
"A?"
Nàng nhìn cặp sinh đôi hài tử của nàng. Thật đáng yêu nga. Một đứa giống nàng, một đứa giống cha nó. Dương Thụy, chàng có thấy được không? Đó là con của chúng ta, một cặp long phụng a.
"Nương nương..." A Kiều mang hai hài tử chuyển sang nàng "Nương nương, người mau mau đặt tên cho đứa bé a?"
"Ân." mặc dù mới sinh thân thể suy yếu nhưng đầu óc không có vấn đề a, đối với chuyện đặt tên thì dễ như ăn cơm bữa vậy, bởi vốn nàng là tài tử nổi tiếng của Hoa Thiên quốc nga.
"Dương Thu Nguyệt, Dương Minh Nguyệt." nàng nhìn ánh trăng trêntrời.
"Nương...nương nương?" AKiều sắc mặt đột biến.
"Nếu là thế cũng rất được a, tên rất hay. Vậy trước danh nghĩa hài tử ta là Hoa Kiểu Lam, Hoa Thủy Tiên a."
Một nam tử bạch y sắc mặt hồng hài tay phe phẩy cái quạt, đi theo nam tử là một nữ tử hồng y tinh thần hưng phấn lạ thường. Họ là ai? Là hoàng đế và hoàng hậu của Hoa Thiên quốc này nga, đó là Hoa Đào Vương và Hà Thương Như.
"A? Tại sao các ngươi..." Phi Lưu kinh ngạc ôm lấy cặp hài tử.
"Suỵt! Đừng lớn tiếng." Hà Thương Như nói nhỏ"Ta cùng tên này đến thăm muội a."
"Đúng vậy." Hoa Đào Vương lườm nàng một cái ý bảo là 'nàng dámnói ta là tên này tên kia,lát nữa ta hành chết nàng a', chuyển sang PhiLưu tầm mắt "Phi Lưu, nàng dự định kế làm gì?"
"Ha ha." Hà Thương Như xấu hổ, cười ngượng"Đúng, muội kế tiếp muốn gì?"
"Ân, ta muốn rời đây về nơi ta ở." Phi Lưu buồn cười nhìn bọn họ "Các ngươi cứ thông báo thiênhạ là ta gặp phải ca sanh khó mặc dù mọi người đã cố gắp cả mẹ lẫn con ta đều tử. .."
"Ân." Hà Thương Như xịumặt lại. Cứ tưởng lần này sẽ có hài tử mượn ẳm nhận làm con nuôi cho đỡ thèm a. Mặc dù nàng đã có Hoa MạtHương đáng yêu của nàng nhưng vẫn muốn thêm a. Hiện giờ nàng đang mang thai tháng...
"Ha ha, đừng buồn." Phi Lưu cười to, tay ôm lấy vuốt ve hài tử đang ngủ say.
"Thế? Chừng nào đi?" Hoa Đào Vương giờ phútnày mới lên tiếng.
"Càng sớm càng tốt. Ta nghĩ là hai ngày sau..." lúc đó thân thể của Phi Lưu đã hồi phục đầy đủ có thể đi.
"Ừm..."
Hai ngày sau...
Tại ngoài thành, bóng đen tối lẫn màu đỏ mùivị chan hòa thân ảnh. Người mình vết thương đầy, sắc mặt trở nên khó coi. Thiếu nữ lục y lo lắng chủ nhân mình và thiếu chủ. Nàng rất lo.
"Khỉ thật! Lại là tên Ban Kha kia. Thật là tức chếtmà."
"Chủ nhân?" A Kiều đỡ lấy Phi Lưu.
"Hừ. Khụ khụ. Ta nhất định báo thù."
"A Kiều, ngươi nhanh chóng đứa bé đi đi mau. Bọn chúng sắp đuổi kịp chúng ta rồi."
Phi Lưu quay đầu nhìn về phía sau. Rất nhìn tên hắc y, chúng đều là do cái tên chết tiệc Ban Kha phái đến.
Rất nhìn tên hắc y, chúng đều là do cái tên chết tiệc Ban Kha phái đến. Lý do tại sao ư? Đó là Phi Lưu nàng là người của tộc Phi Ban ở Sơn Minh trang ở sâu thung lũng Ắt Cư đầy nguy hiểm đầy tính hung hãn, bởi nàng phạm tội trốn khỏi tranglại lấy tên kẻ thù đế vương còn sinh con nối dõi cho hắn. Thật khôngthể tha thứ được. (ế, đây là hiểu lầm nga @.)
Xoẹt!
Một tia sáng ấm áp màukim quang lóe lên. Xuyên đi qua màn đêm mù. Từng giọt máu tươi rơi xuống đất. Mãnh vải từ đâu bị xé cắt tứ tung đầy loang lỗ. Trước mặt người thất thế sắc mặt đau khổ ngẩn mặt lên nhìn hai thân ảnh trước mặt mình"Đào Vương! Thương Như!" rồi lâm vào hắc ám. . . . .
Xem chương