Mạnh Thi chân chợt dừng lại, Tôn Y thấy thế liền thở phào nhẹ nhõm một lát. Mạnh Thi quay đầu lạnh giọng nói với hắn "Dẫn đường."
Tôn Y há miệng: ". . ." Nhĩ nhi đã trở nên rất có cá tính rồi sao?!
"Còn đứng đó làm gì nữa hả? Mau đi! ! !" Mạnh Thi nhíu mày quát lớn.
"A? A? A?" Tôn Y lắp bắp kêu lên, chưa kịp làm gì hết đã bị lôi đi mất húp rồi "Nhĩ nhi, từ từ đã. . .a?"
. . .
Sáng hôm sau.
. . .
Ánh mặt trời ấm áp thủy chủng cùng bầu trời xanh huyền tươi mát từng ngụm thủy, có thể nhìn thấy đám mây bồng bền phiêu diêu. Hàng cây xanh tuyệt đẹp đung đưa theo gió, cùng hương thơm ngọt ngào của các loài hoa. Tiếng hát líu lo vui vẻ của loài chim, dập dờn cánh bướm cùng đàn ong mật chao lượn trên cánh hoa mỏng. Vi vu vi vu, tiếng sáo diều đồng quê cánh lên hòa trong sương mù quái dị giữa ban ngày.
"Như những gì hôm qua ta đã nói, mọi người đã sẵn sàng chuẩn bị lên đường không?" Hoa Kiểu Lam hô to.
"Sẵn sàng."
"Tốt, tiến lên nào." Hoa Kiểu Lam có chút cảm thấy thành tựu đắc ý đi trước.
"Coi chừng." Ái Trân từ đâu xuất hiện kêu to lên.
Rầm!
"Ha ha, đáng đời lắm." Liễu Kiều cười nhạt nhìn phu quân của mình.
"Hic. A Kiều, sao nàng có thể nói như thế á? Ui, đau quá đi a." Hoa Kiểu Lam nằm sắp dưới đất nhìn chân bị dây leo quấn chặt có chút dở cười. Hung hăng dùng dao nhỏ chặt đứt, phựt, dây leo bị chặt đứt nhỏ giọt nhựa đỏ như máu khiến người ta giật mình. Hoa Thủy Tiên cảm thấy có chút bất an, nàng liền lấy dao nhỏ bên hông đâm vào sợi dây leo.
Soạt!
"A? Không phải chứ? Vẫn chưa tiến vào đã gặp thứ xui xẻo rồi sao?" Hoa Mạt Hương nhìn dây leo đột nhiên biến to ra kết chặt thành bó to quái dị hình dạng.
Soạt! Soạt!
"Hừ, mau chạy nếu không thì làm mồi ở đó." Hoa Thủy Tiên một bên hét một bên lôi Lưu Cơ Nhĩ đang đứng trân trân nhìn đống dây leo.
"Waa. . ." Hoa Kiểu Lam thích thú ẳm Liễu Kiều chạy theo sau "Chạy mau a, đó là Đại Mãng Xà í ! ! !"
"Cái gì?! Đại Mãng Xã?!" Hoa Mạt Hương cùng Ái Trân chạy theo sau, vừa nghe được lời hắn nói, không tin được mà hét lên.
Gào!
Soạt-- Soạt--
Tiếng kêu dị thú kêu lên, âm thanh sườn sượt đuổi theo nhanh chóng kỳ lạ phát ra. Mọi người biết chạy tiếp sẽ không còn tác dụng gì nữa, đành phải chiến thôi, vũ khí bên người nắm chặt lại. Tiếng ồn ngày càng gần, mơ hồ họ quay đầu nhìn lại có thể thấy một con đại mãng xà dài khoảng m to lớn như voi khỏe mạnh, nhe răng nanh nhọn hoắc độc, nhớt nhác nước bọt màu đỏ đáng sợ cùng chiếc lưỡi dài màu đen. Đôi mắt đồng tử sáng chói, lạnh lẽo nuốt chửng linh hồn bạn, thật đáng sợ, vâng, đại mãng xã kiểu này quái dị đã rất khó đối phó rồi thế mà nó còn quái dị hơn nữa á. Biết tại sao không? Đó là đại mãng xà hai đầu một đuôi a a a a a a a. . .
"Má ơi, quái vật hai đầu." Ái Trân bù lu bù loa nước mắt kêu lên.
"Khiếp, mặc dù nó ghê rợn nhưng rất đáng để chú ý." Hoa Mạt Hương cười lạnh, tiếu ý đầy thú vị tỏa ra xung quanh.
Nói xong, hắn xoay người nhào lộn một vòng tới phía sau đại mãng xà. Mấy người khác cũng nhanh chân tới trợ giúp, còn Lưu Cơ Nhĩ tái mặt ngơ ngác đi tìm chỗ an toàn đứng xem. Một đường kiếm lóe sáng vút thẳng đâm vào mãng xà nhưng bị văng, có vẻ da vảy của nó rất cứng và chắc không đâm xuyên thủng được. Đại mãng xà quét đuôi tấn công họ, ầm ầm vài tiếng, cây cối bị gãy ngã làm mấy khúc rải rác. Xung quanh nhất thời hỗn độn, mọi người cố gắng né tránh đi, sơ xảy có ai đó bị thương. Thân hình to lớn của nó lấn áp vị trí, nó nhanh nhẹn tóm gọn ai đó, quấn thật chặt khiến con mồi ngộp thở.
"Mạnh Thi! ! !" Hoa Thủy Tiên vướn trong đám dây leo hét lớn.
"Ư. . ." Lưu Cơ Nhĩ tái mặt sắp thở không nổi, đại mạng xà đôi mắt lóe sáng há to miệng đầy răng nhanh ra.
"A! ! !" Hoa Thủy Tiên kinh hãi kêu lên, tay nắm chặt dao nhỏ mà xông vào.
"Thủy Tiên. . ." mấy người còn lại hốt hoảng đuổi theo.
"Chết tiệt! Có buông hắn ra không thì bảo!" Hoa Thủy Tiên phóng dây xích đỏ trên tay linh hoạt như một xà nhỏ nhắn cực độc mà tấn công. Đại mãng xà này đâu có ngốc đâu, nó chớp phắt ném Lưu Cơ Nhĩ văng ra đằng xa, miệng phun nộc độc phi tới. Sợi xích bị ngăn cản dội ngược lại, Hoa Thủy Tiên nhanh chóng thu hồi lại rồi né người phi lên cao.