Hoa Thủy Tiên biết dây xích không có khả giết được sinh vật này. Nàng nghĩ tới việc dùng ma lực, lai nghe Mạnh Thi tiếng mắng to. Nàng cười cười, xem ra Lưu Cơ Nhĩ thật hảo mệnh à nha. Rất có nhiều người cứu nàng thoát hiểm nguy. . . Hừ, sao mà hâm mộ thế không biết nữa.
Bùng-- trong giây phút toàn bộ cảnh vật xung quanh đã bị lửa thiêu rụi.
. . .
Tại cách đó rất xa, nơi đó có cái hồ to xinh đẹp nằm giữa bị bao bởi những hàng cây xanh to khỏe cùng khóm hoa đẹp tươi. Mặt nước trong suốt lấp lánh ánh mặt trời chiếu rọi thật ấm áp. À, còn ngẫu nhiên xuất hiện đàn cá nhỏ lung linh màu. Giữa hồ là một cái đền thờ gì đó rất to, thật một cái kiến trúc tinh xảo đầy hoàn mỹ cái đền. Ai nấy đều phát mê mẩn vẻ đẹp của nó. . .
"Xem ra hôm nay chúng ta sẽ có khách nhỉ, A Thất?"
Một cái thiếu nữ tóc dài màu trắng xinh đẹp che khuất mặt xuất hiện đứng trước cửa đền. Thiếu nữ tay rải nho nhỏ đồ ăn cho ăn rơi xuống hồ, A Thất mà nàng gọi thật ra là tên của đàn cá màu a. Vâng, đều quan trọng ở đây là cái đền nằm giữa hồ chính là đền Thiên Linh mà đám người Hoa Thủy Tiên muốn tìm.
. . .
Bùng-- ngọn lửa bùng cháy trên củi khổ mà nướng cá. Phải nói là sau khi tiêu diệt xong lũ quái vật thì đã chiều tối. Đám người Hoa Thủy Tiên theo như lời Hoa Kiểu Lam muốn đến được đền Thiên Linh thì hãy đi dọc ngược lại hướng chảy dòng sông. Dọc đường đi rất an toàn, cây cối tản bớt đi dần dần lộ ra những khóm hoa thật to xinh đẹp. Bây giờ đêm khuya lạnh giá sương rơi, bọn họ từ lúc sáng chỉ ăn vài ngụm đồ ăn lại gặp phải nguy hiểm, cho đến giờ khuya lắc khuya lơ, bụng đói rã rời mệt mỏi cùng chật vật cực kỳ khó coi.
Khó khăn lắm mà bắt được vài con cá thậ to, bọn họ như lang hổ đói mà xông vào , , giành ăn con mồi vậy (tác giả: ôi, tội nghiệp quá! Ta thương a. . .). Đêm khuya trời thanh gió vắng, lấp lánh đầy sao trời vàng óng kim cương, chỉ nghe lao xao khúc nhạc loài chim hòa động vật khuya lí. Lạnh lẽo tiếng nước róc rách chảy bên cạnh, hương hoa nhẹ nhàng thơm say mùi gây mê ru họ ngủ say tận sáng. Tại bọn họ ngủ đã phân ra một cái người canh giác theo từng giờ khắc.
Giờ dần, một cái nữ nhân được phân canh giác mà ngồi chổm thơ thẩn mà ngẩn đầu nhìn trời. Tại phía sau lưng nữ nhân thời điểm xuất hiện một cái nam nhân tỉnh ngủ đi ra bờ sông, hắn ôn nhu tiến gần hỏi: "Có mệt lắm không?"
"Hử? Ta không có mệt à nha." Hoa Thủy Tiên đáp lời, tay giơ cao chỉ trời "Ngươi nhìn xem trên trời kìa, cư nhiên vào lúc này vẫn còn sao a. Thật là đẹp biết bao."
"Ân. Quả thật là còn sao nhưng. . ." Mạnh Thi nhìn nhìn ". . .nàng có vẻ giống như đã rất rất lâu không thấy nhiều sao như thế?"
"Ân. Quả thật là thế như ngươi nói Mạnh Thi à." Hoa Thủy Tiên giọng nói không tự giác trở nên ôn nhu dụ hoặc tâm người "Ở thế giới của ta không thể thường xuyên đêm khuya nhìn thấy sao trời đâu a. Đúng rồi, còn ngươi thì sao?"
". . ." Mạnh Thi mặt không biểu tình mà quay đi chỗ khác, tay sờ ngực nơi mà trái tim lại đập bang bang bang thật nhanh vào giờ khắc này. Hắn không biết từ lúc nào mặt đã hơi đỏ lên "Ta lúc còn nhỏ rất thích ngắm sao sao. Mẩu thân ta từng còn nói sau ta sẽ gặp ngôi sao may mắn tình yêu. . ." âm thanh trở nên nhỏ dần đi.
"Hơ? Gì cơ? Nói lớn thêm tí nữa xem a. Mẫu thân ngươi đã từng nói cái gì?" Hoa Thủy Tiên nhíu mày hỏi.
"Không có gì." Mạnh Thi lập tức chuyển đề tài "Nàng là thuộc tộc Phi Ban, ân?"
"Ân? Đúng là như thế. Ta là thuộc tộc Phi Ban à nha." Hoa Thủy Tiên trong suốt mắt mà cười "Thi, ngươi muốn hỏi gì cứ nói thẳng. Ta sẽ rất thành thật mà trả lời của ngươi."
Thình thịch!
Mạnh Thi không nói gì mà cười đến gần. Lúc đó, khi trùng hút máu đến hắn muốn sử dụng hỏa lam hết mức tối đa thiêu rụi. Một vầng quang mà lam bao lấy hắn và cả Lưu Cơ Nhĩ, ầm một tiếng, linh hồn cơ thể đã quay về đúng vị trí vốn có. Hắn thật vui mừng mà ôm lấp nàng, nàng lập tức đẩy hắn ra mà đỏ mặt lườm hắn. Trông nàng lúc đó thật đáng yêu vô cùng. . .
"Khụ, sao nói nghe hay quá vậy?" Mạnh Thi ho vài cái đỡ gượng "Lúc nào thì Thủy Tiên nhà ta lại đa sầu đa cảm thế nhỉ?"
"A, nói cái quái gì đó!" Hoa Thủy Tiên làm bộ dáng giận, nhíu mày nói "Ta đã muốn thành thật nói chuyện với ngươi thế mà ngươi. . ."
Mạnh Thi: ". . ."
Hoa Thủy Tiên thấy hắn không phản ứng gì nhiều liền bực mình: Đồ ngốc ngốc ngốc. Đồ chậm hiểu. . .