" Lâu rồi không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ", giọng nói mang ý chế nhạo vang lên trong đầu nàng.
Thiên Di bừng tỉnh, nàng nhìn vào bóng tối nơi phát ra tiếng nói, hét to:
" Đừng giả thần giả quỷ nữa mau ra đây cho ta", trong bóng tối xuất hiện một thân ảnh bước ra, khóe miệng hắn nhếch lên mang ý kinh bỉ.
" Vẫn còn nhớ ta sao, xem ra ta cũng quan trọng với ngươi quá nhỉ". Tâm Ma lên tiếng.
Thiên Di quan sát xung quanh, mọi thứ đều là bóng tối, một khoảng không vô định trong tâm trí nàng, " Thì ra bấy lâu nay ngươi vẫn ở trong người ta, cứ tưởng năm đó đã phong ấn ngươi vào Long Phù Kiếm rồi chứ".
Tâm Ma phá lên cười như điên dại, hắn khoét một lỗ trước ngực rút ra một tấm phù đưa ra trước mặt nàng.
" Chuyển Mệnh Đại Phù" Thiên Di khả kinh thốt lên.
Chuyển Mệnh Đại Phù một loại phù có khả năng hoán đổi sinh mệnh của con người, nhưng cái giá phải trả cho sự hoán đổi ấy là một trăm linh hồn, nên thứ phù này bị cấm ở hầu hết các môn phái, trừ các môn phái theo ma đạo.
Tâm Ma nói tiếp: " Ngươi cũng hiểu đó, ta chỉ là một ác tâm nhỏ nhoi làm sao có thể thu thập một trăm linh hồn cơ chứ, mọi thứ đều nhờ nhà ngươi tàn sát sư môn, ha ha".
Những lời ấy như hàng ngàn mũi tên đâm vào tim nàng, sự đau đớn bao chùm cuốn lấy nàng, Thiên Di cúi đầu, nước mắt nàng bắt đầu tuôn trào.
Cảm nhận được sự lung lay của nàng Tâm Ma bước tới gần nàng tỏ vẻ đau khổ đầy giả tạo: " Thật tội nghiệp cho ngươi quá lúc nào cũng phải trốn chạy, đau khổ thôi hay là ngươi hãy giao cơ thể của ngươi cho ta, ta sẽ giúp ngươi tìm được sự thanh thản, với lại ngươi cũng đâu thiết sống nữ nhỉ".
Đúng rằng bao năm nay nàng chỉ cô đơn một mình lúc nào cũng phải trốn tránh sự săn lùng của các môn phái khác, thật sự nàng mệt mỏi lắm rồi, nàng dù mạnh mẽ thế nào cũng chỉ là một nữ tử không thể chịu thêm sự đau đớn nào nữa, thật sự thứ nàng cần bây giờ là sự thanh thản không mong muốn điều gì khác. ( Tiêu Du thương muội quá đi >.