Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bà Hứa ngạc nhiên, không biết bà đã bỏ lỡ gì. Bà chỉ biết ông muốn Việt Phong lấy cô ta vì bố cô ta làm to.Với sự chống lưng ấy thì Việt Phong sẽ càng củng cố địa vị của mình.
- Vì mối tình đầu của Hứa Việt Trung là mẹ của Ly Ling. Ngày xưa vì bà có tiền nên ông ấy phụ người ta. Bây giờ thì muốn đền đáp đấy. Mà tiền ngày xưa bà mang đi cho ông ta lập nghiệp là của bố tôi nhỉ? Tôi có nên lấy lại những gì của bố mình không?
Bà Hứa sợ hãi lùi người lại, không ngờ chuyện gì Hải Phong cũng biết. Chuyện ông ta muốn bù đắp cho tình cũ thì chưa bao giờ bà nghĩ đến hay biết được. Bảo sao mà sống chết ông ta muốn con trai bà lấy con gái bà ta. Bây giờ biết rồi, bà sẽ trả thù đôi cẩu nam nữ ấy.
- Tại sao con biết những chuyện này?
- Vậy nên bà cứ im lặng để tôi giải quyết, đừng xía mũi vào việc của tôi là được. Bà yên tâm đi, tôi không lấy của bà một xu đâu.
Advertisement
- Việt Phong, con... mẹ sẽ không để con
thiệt.
Hải Phong khoát tay, đứng dậy.
Advertisement
- Không cần, dù sao tôi cũng chưa bao giờ coi bà là mẹ.
Âu Lan lững thững ra ngoài, vừa đến cầu thang đã nghe thấy tiếng đàn ông quát tháo om sòm người giúp việc. Cô đứng lại bên trên nhìn thì thấy một người đàn ông ngoài tuổi, mặt mũi đỏ gay gắt.
Ông ta đang bắt người giúp việc cúi người rửa chân còn mình thì đá nước văng tung tóe lại còn kéo một cô giúp việc trẻ sờ sạng khiến Âu Lan buồn nôn.
Cô không biết ông ta là ai nhưng vào đây mà được người giúp việc chăm bẵm thế kia chắc cũng là người quen của nhà này. Dù rất ngứa mắt nhưng không muốn gây rắc rối cho Hải Phong nên cô định bỏ qua mà về phòng nhưng ông ta đã nhìn thấy cô.
- Cô là ai? Đứng lại.
Ông ta lau chân vào người giúp việc già, rồi đá văng chậu nước đổ tung tóe, hống hách đi lên cầu thang về phía Âu Lan.
- Chà, sao nhà này lại có cô gái xinh thế này ở đây vậy?
Cô gái giúp việc trẻ vội vàng lên tiếng. - Dạ, đó là khách của thiếu gia ạ?
Đôi mắt hắn khẽ híp lại, cười hềnh hệch vô cùng khó coi.
- Bây giờ Việt Phong cũng biết đưa gái về nhà sao? Đẹp đấy, chúng ta có nên tranh thủ khi nó chưa về không? Nó cho cô em bao nhiêu tiền thì tôi cho cô nhiều gấp đôi.
Ánh mắt cô nhìn gã khinh bỉ, chán ghét. Không thèm đôi co, cô quay người đi nhưng ông ta lại nắm cổ tay cô kéo giật lại. Máu nóng dồn lên, cô xoay người giật tay ra, giơ chân đạp một cái vào bụng. Ông ta không kịp trở tay mà ngã lộn nhào, lăn trên ba bậc thang bộp bộp rồi bám được vào lan can giữ người lại.
- Con tiện nhân kia, mày dám đá tao... mẹ con chó... đau quá.
Người làm thấy hắn ngã thì xúm lại đỡ lên. Âu Lan thở phào vì hắn còn chửi được nghĩa là chẳng làm sao cả.
- Chúng mày lôi cổ nó xuống đây, tạo muốn chơi nó ngay tại đây.
Âu Lan bĩu môi, từ tốn bước xuống từng bậc thang.Tiến lại gần thì hắn lại sợ lùi lại.
- Nào, lại đây mà chơi, tôi sẽ chơi với ông. Lão đẩy hết người giúp việc ra, hùng hồ lại gần, vừa định vươn tay ra túm lấy cô thì đã bị Âu Lan nắm tay vặn ra sau.
- Buông tạo ra, mày có biết tao là ai không hå?
- Ông là ai có liên quan gì đến tôi. Một kẻ không biết tiếng người thì làm sao phải biết.
lên.
- Tao....
Hải Phong về đến nhà, nhìn thấy thì quát
- Làm sao?
Cổ tay lão bị bóp đến tím tái, nhìn thấy Hải Phong và bà Hứa thì gào lên.
- Cháu bảo con tiện nhân này bỏ tay chú ra đi.
Âu Lan nhìn Hải Phong thấy anh mỉm cười, gật đầu thì dùng sức mạnh hơn. Một
tiếng rắc giòn tan vang lên khiến hắn hét lên đau đớn.
- Ông còn muốn chơi tiếp không?
Ông ta ôm tay gẫy ngã vật ra đất, đau đớn gầm lên.
- Con mẹ mày...
Âu Lan bước lại gần, chân giơ lên đạp thật lực một cái vào bộ hạ hắn. Cả Hải Phong và bà Hứa đều trợn mắt vì sốc.
- Còn chửi thì tôi còn đánh, nào mở mõm của ông ra đi.
Mặt hắn đã đỏ bây giờ thêm tái vì đau, đau đến chết lặng cả người, run lập cập.