Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Về đến nhà, ba người thấy có xe lạ, quản gia chạy ra thông báo.
- Thưa phu nhân, thiếu gia, thiếu phu nhân, có ông Phó, phu nhân và tiểu thư Ly Ling đến nhà ạ.
Bà Hứa vỗ tay Âu Lan, nhìn Hải Phong mỉm cười.
- Để họ đấy cho mẹ giải quyết, hai đứa không cần ra mặt đâu.
Advertisement
- Mẹ làm được chứ?
- Tin mẹ đi, lúc nãy ở bệnh viện con chẳng bảo là mẹ đang làm tốt sao? Hôm nay mẹ rất hứng khởi nên có đánh nhau thì mẹ sẽ gọi hai đứa hỗ trợ.
Âu Lan gật gù, cười thành tiếng vỗ vai bà. - Con tin mẹ.
Hải Phong thấy hơi lạ nhưng cũng nghe lời vợ, nắm tay cô đi dạo mà không vào trong
Advertisement
nhà.
Bà Hứa ưỡn người, lấy lại dáng vẻ cao cao tự tại của một quý phu nhân bước vào nhà. Bà liếc tình cũ của chồng một cái ghét bỏ.
- Chào ông Phó, không biết hôm nay ông đến đây có chuyện gì?
Ông đứng lên chào bà, bà chỉ chào ông ta còn hai mẹ con Ly Ling bà vờ như không thấy mặc dù họ chào bà. Bây giờ bà thấy đứa con gái này thật đáng ghét, nó còn lâu mới xứng đáng với con trai bà, càng không bằng một góc của con dâu bà nữa.
- Hứa phu nhân, hôm nay vợ chồng tôi đến đây là để bàn về chuyện hôn sự giữa... - À, tôi hiểu rồi.
Bà cắt ngang lời ông ta, niềm nở.
- Thật ngại với ông quá! Con tôi về Việt Nam đã gặp lại người yêu cũ nên hai đứa đã kết hôn rồi.Việt Phong đã có vợ nên không thể kết hôn với con gái ông được nữa.. hơn nữa, ông bà đã biết chuyện con gái của mình mà vẫn mặt dầy đến đây sao. Một đứa con gái đầy tật xấu như vậy thì có cho không tôi cũng không muốn rước nữa. Mong ông bà thông cảm cho.
Bà Phó giận run người, lắp bắp. - Bà, chẳng phải trước kia....
- Trước kia là chúng tôi có mắt như mù mới bắt ép con trai mình. Bây giờ mắt đã
sáng rồi nên không thể nhìn thấy mà coi như không được. Nếu là bà, bà còn có thể gả con trai cho một cô gái xấu xa đủ đường như vậy không?
Ly Ling khóc nấc.
- Bác gái, chẳng phải bác...
- Đúng, trước kia cô diễn giỏi quá nên tôi không phân biệt được trắng đen mới hồ đồ còn bây giờ tôi biết cô đen rồi nên không muốn con tôi bị nhuốm đen nữa.
Ông Phó ngồi im bất động, tất cả là tại con gái ông gây nên. Dù đã tác động gỡ bỏ hết cho con nhưng nhà họ Hứa đã kịp biết tất cả. Hôm nay đến đây bị người ta chửi cho cũng đáng, mặt mũi đâu mà còn ở lại nên ông nặng nhọc lên tiếng.
- Xin lỗi Hứa phu nhân, tôi không biết Việt Phong đã lấy vợ nên mới đường đột.... Xin lỗi vì đã làm phiền bà.
Bà Phó tức muốn phụt ra máu.
- Ông, dù sao cũng phải nói trắng đen, nhà bà ta không thể ruồng rẫy con gái mình được.
Ông ta tức giận, trừng mắt nhìn vợ.
- Bà không biết xấu hổ sao? Còn mặt mũi gì mà đòi. Không phải do bà dạy dỗ con bà sao? Đi về, bà không nhục nhưng tôi nhục.
Ly Ling vẫn khóc lóc nhưng càng làm bà Hứa thấy ngứa mắt. Thấy con gái còn nắm tay bà Hứa xin xỏ thì ông Phó phát tit tát cho một cái rồi lôi ra xe. Một người có địa vị như ông mà bị người ta nói cho nhục mặt. Công việc vì con gái mà ảnh hưởng, bị người ta nhìn ngó nói không ra gì.
Bà Hứa lên tiếng.
- Bộ trưởng Phó, tôi có thể nói chuyện riêng với ông được không?
Bà Phó quát lên.
- Bà còn muốn làm trò gì nữa hả?
- Bà yên tâm đi, ông ấy không phải tình cũ của tôi nên tôi không có như cầu chèo kéo như bà đâu.
Bà Phó tái mặt, nhìn chồng rồi lên xe im thin thít không dám nói thêm. Bà ta nhấp nhổm không yên, muốn nghe xem bà Hứa nói
gì với chồng, liệu bà ta có tiết lộ sự thật không? Nhưng họ đứng xa quá không thể nghe được.
Bà Hứa nhìn bà ta đang ngó nghiêng thì mỉm cười nhưng bà đâu phải loại người xấu xa như bà ta. Có chồng con rồi mà vẫn còn muốn dây dưa với tình cũ.
- Ông bộ trưởng, dù hai nhà chúng ta không có duyên kết thông gia nhưng tôi vẫn vô cùng kính trọng ông nên khi ông cần giúp đỡ cho việc tranh cử thì mẹ con tôi sẽ hết lòng giúp đỡ.
- Vậy thì tốt quá! Cảm ơn bà nhiều. Tình yêu không thể bắt ép được nên dù sao tôi cũng chúc mừng bà đã có con dâu.Tôi cũng thấy xấu hổ vì đã không dạy được con mình đến nơi đến chốn. Con cái hư hỏng là do tôi chưa làm tròn trách nhiệm của cha mẹ. Mong gia đình bà lượng thứ mà không suy xét.
Nhìn thấy chồng mình trở lại, khuôn mặt giãn ra thì bà Phó mới yên tâm thả lỏng người.