Noi xong, Nam Phương kéo Âu Lan đi mất dạng bỏ lại người kia sắc mặt u ám tối thui.
Âu Lan theo Nam Phương đến sân golf, anh nói cô cần học cả những thứ xa xỉ dành cho giới nhà giàu thì cơ hội càng nhiều.
Dù sao học gì cũng được miễn là không học mấy cái tình thú, biến thái như của Hải Phong là cô vui rồi.
Hơn nữa cứ được ra ngoài như này, thật đã quá đi mất.
- Sao anh lại nói dối Hải Phong đi cùng bạn?
- Không vậy thì sao nó cho anh đưa em đi chứ? Bạn anh nên anh hiểu nó lắm, cứ yên tâm đi.
Âu Lan giơ biểu tượng like khen Nam Phương, cười không ngớt.
- Cảm ơn anh, vậy thì hôm nay phải chơi cho thật đã, tối em sẽ mời anh đi ăn đặc sản vỉa hè, ngon lắm.
- Đặc sản vỉa hè là món gì? Sao anh chưa nghe thấy nhỉ?
Âu Lan cười đến cả mặt đỏ dựng.
- Em quên mất anh là công tử không ăn như bọn em nhưng mà bây giờ em chỉ có tiền mời đặc sản vỉa hè thôi, đợi em tìm được đại gia giàu giàu sẽ mời anh ăn cao lương mĩ vị nhé!
- Thật ra ăn uống với anh cũng dễ lắm.
Cứ chốt là đi ăn đặc sản vỉa hè nhé! Món ăn lạ quá!
Nhìn khuôn mặt cứ ngây ra khó hiểu của Nam Phương mà cô không nhịn được cười.
Hôm nay cô sẽ giúp anh tận hưởng cuộc sống bình dị, mà không trải qua có hơi đáng tiếc.
Điện thoại báo có tin nhắn, cô ung dung mở ra xem thì là của Chủ nợ.
Chủ nợ " Đến nơi chưa? Nắng đấy đừng có để cháy da! mất giá.
"
Âu Lan " Có chuyện gì không?"
Chủ nợ " Hỏi thăm không được à? chơi ở sân nào đấy?"
Âu Lan " Ở đâu còn lâu mới nói, anh gọi gái về nhà mà chơi, đừng giám sát tôi nữa.
"
Chủ nợ " Giỏi lắm, về nhà thì học bù cả đêm.
"
Âu Lan " Tôi sẽ kiếm được đại gia ngày hôm nay cho khỏi học.