Âu Lan trở mình, gác chân, vùi mặt vào gối ôm ngủ tiếp mà không hề biết đang có con sói muốn ăn thịt mình.
Cô cũng có cảm giác thứ gì đó ướt át, mềm mại trên người mình rất kích thích, dễ chịu nhưng lại không nhấc mắt ra được.
Hải Phong đứng im nhìn không chớp mắt, kìm nén ham muốn của mình một cách khó nhọc.
Kéo chăn đắp kín người Âu Lan bực dọc.
- Sao con gái mà dáng ngủ thật xấu?
Chọc chọc vào mặt cô, anh bực bội hơn.
- Cái mặt búng ra sữa, chẳng đáng yêu chút nào? Làm sao mà yêu nổi chứ?
Vậy mà có ai đó đang hừng hực muốn yêu nhưng người ta ngủ không thèm đoái hoài đành hậm hực phi về phòng đóng cửa cái rầm rồi chui vào nhà vệ sinh xả nước lạnh buốt ra tắm.
....
Từ lúc ngủ dậy, Âu Lan không ngừng thắc mắc sao từ cổ đến ngực nhiều vết đỏ, tập xong, tắm xong cũng không hết.
Ngồi xuống ăn sáng, cô gọi con bé Hương lại gần.
- Lát thay chăn ga hộ chị nhé! Hình như đêm qua có con gì cắn chị ấy, mẩn hết cả cổ lên rồi.
- Em mới thay cho chị sáng hôm qua mà.
Hay chị bị dị ứng, tối qua chị ăn gì?
Âu Lan chìa cổ ra cho con bé kiểm tra, nó chép miệng.
- Chắc chị bị dị ứng rồi, lát nên đi khám đi.
- Dị ứng phải cả người chứ nhỉ?
Hải Phong không nhịn được ho sặc sụa.
Cái đồ ngốc này không phân biệt được đấy là dấu hôn của anh sao, lại còn bảo con gì cắn nữa.
Biết vậy hôm qua cắn cả người cho xong.
- Cậu chủ làm sao vậy ạ? Thức ăn hôm nay có vấn đề gì sao ạ?
- Không sao, sặc sữa thôi.
Cô đi làm việc đi.
Anh lườm Âu Lan một cái mới tiếp tục ăn.
- Chắc hôm qua ăn bún bò tham nên mới bị vậy đấy.
Chiều tối sẽ hết không phải đi khám đâu.
- Anh cũng ăn mà, anh có bị không? Kiểm tra đi xem có bị không? Hàng này tôi vẫn ăn có làm sao đâu?
Âu Lan bước sang chỗ Hải Phong, hùng hổ cởi cúc áo.
Hải Phong túm chặt lấy tay cô đề phòng.
- Cô làm gì vậy hả?
- Anh cũng ăn giống tôi nên kiểm tra xem anh có bị không?
- Bỏ ra, đừng giật, rách áo tôi bây giờ.
- Vậy anh bỏ tay ra cho tôi kiểm tra.
Hải Phong nhìn bác Năm và cái Hương đều đang che miệng cười thì cái mặt trở nên khó coi nhưng vẫn buông tay ra cho Âu Lan kiểm tra.
Cô tháo hết cúc áo, ngó nghiêng xong thì nhíu mày lại.
- Anh không bị, sao tôi lại bị.
Hay phòng tôi có con gì nhỉ? Lát lên kiểm tra xem nào.
- Tôi mình đồng da sắt làm sao mà bị được.
- Da trắng hơn tôi mà bảo mình đồng da sắt, trông như ma cà rồng lột xác ấy.
- Vậy mà tôi không bị đấy còn cô sao lại bị chứ? Chẳng qua do cô ăn ở không tốt, da mỏng quá mà thôi.
Âu Lan trề môi, hừ mạnh.
- Còn hơn cái thể loại da dày quá chẳng con nào thèm động đến ấy.
Hai người giúp việc ôm bụng cười, thấy Hải Phong quay lại thì chạy mất dạng.
- Cô cãi tôi mấy câu rồi?
- Không có, chỉ là trả lời anh thôi...không có cãi.
Âu Lan thấy mặt anh nghiêm nghị lại, lạnh lùng đến rùng mình, sốt rét ở đâu chạy qua người cô rồi.
Không dám nhìn nữa, cô cắm mặt xuống ăn, tự nhắc nhở mình "Bình tĩnh, đừng sợ, phải thông minh vào mới sống sót với anh ta được."
- Hôm nay tôi có việc cả ngày nên ở nhà tự học, tối về kiểm tra.
Thiếu điều Âu Lan muốn nhảy tưng tưng lên nhưng vừa định cười thì lại cụp mắt xuống khi thấy anh ta đang nhìn mình gườm gườm.
- Lát tôi nhắn cho nội dung cần học.
- Vâng ạ.
Thấy cô ngoan ngoãn lạ, anh lại thấy không quen.
Ngẩng lên, liếc nhìn cái khuôn mặt thiếu điều muốn trưng ra cho cả thiên hạ biết tôi đang vui làm anh muốn nổi cáu.
Chẳng lẽ anh đi vắng cô ta không thấy buồn sao? Hôm qua, nó đi chơi anh đã thấy trống vắng biết bao.
Vậy mà...đáp lại...anh đi vắng thì cái mặt...hớn hở đến ghét.
...
Âu Lan vừa ôm bó hoa nhảy chân sáo về đến sân đã cảm thấy như có luồng gió lạnh thổi qua người, cô khẽ rùng mình.
"Sao mình lại thấy bất an thế nhỉ?"
Đứng lại ngó nghiêng một lúc, cô giật mình nhìn thấy đốm lửa lập lòe thì ba chân bốn cẳng hét lên chạy vèo lên phòng.
- Ma...Hương ơi, cứu chị, nhà có ma.
Hải Phong đứng dậy, giơ điếu thuốc lên rồi vứt xuống chân di di.
Nhìn theo bóng người vừa chạy đi không biết nên cười hay tức giận nữa.
- Đồ con heo, dám trốn đi chơi giờ mới về còn mang hoa nữa về nữa cơ đấy.
Vậy mà mình lại bỏ bar về nhà rõ sớm, cuối cùng thì nó lại bảo mình là ma.
Anh phi nhanh lên phòng, không về phòng mình mà gõ cửa phòng Âu Lan.
Hôm nay làm gì còn khóa trái cửa thế này nữa.
Gõ cửa muốn tê tay mới thấy cửa hơi hé ra.
- Tôi đang tắm, có việc gì không?
Người trong phòng quấn khăn tắm, trên tóc và người vẫn còn đầy xà bông thì anh cáu.
- Nhanh lên còn học bài.
- Vâng ạ.
Anh chờ tôi một lúc nữa nhé!
Cửa phòng không được mở ra mà ngay lập tức lại đóng sầm lại tí thì táng vào mặt anh rồi.
- Đúng là đồ con heo
Về phòng một lát thì thấy con heo ngốc lò dò sang.
Anh giơ tay khều vào phòng.
- Quy định nói tôi không được vào phòng anh mà, sang phòng tôi nhé!
Chẳng đợi cho anh trả lời, nó đã mất hút không dấu vết.
Sang đến nơi nhìn nó đang ung dung ngồi cửa sổ ăn kẹo, bó hoa hồng xanh to chềnh ềnh đặt trang trọng trên bàn.
- Hôm nay đi đâu mà về muộn vậy?
- Tôi đi gặp đối tác, phải bồi dưỡng tình cảm dần dần mới khiến người ta bỏ tiền ra mua tôi chứ?
- Cô có cảm tình với hắn chứ?
- Hiện tại thì chưa nhưng lâu ngày chắc có, dù sao bán cho một người đàn ông thành đạt lại đẹp trai thì cũng sướng hơn mấy lão vừa già vừa biến thái.
Nói xong câu này, Âu Lan liếc nhìn mặt Hải Phong xám xịt.
Anh ta chưa già nhưng cũng hơn cô đến tuổi như vậy so với cô là già còn biến thái thì...haha ai biến thái hơn anh ta nữa.
- Vào học, hôm nay thực hành một số kĩ năng nữa.
- Thực hành sao? Không cần đâu, học lí thuyết thôi là đủ rồi.
- Không đi quá giới hạn là được, còn những gì cơ bản vẫn cần thực hành.
Bắt đầu trả lời đi từng phần một..