Phi Diệp kéo dài vụ cưới cho Lâm Huê khỏi buồn nên làm bộ rầu rầu:
- Tại chỉ và mẹ kỳ quá nên mẹ anh chưa chịu tiến tới vụ cưới xin.. Anh buồn quá Vân ạ.
Tường Vân lo âu:
- Bộ mẹ phiền gia đình em lắm sao để em đến xin lỗi mẹ.
Phi Diệp đáp:
- Tuy vậy không sao đâu, em khỏi bận tâm, cứ để mặc anh lo, bây giờ tối rồi về ngủ đi.
Tường Vân buộc lòng phải về, Tường LInh cằn nhằn em gái:
- Sao em cứ qua bển chơi hoài vậy? Em chờ họ làm đám cưới rồi qua không được sao?
Đang tức chị, Tường Vân nói:
- Chị đâu mong có đám cưới ấy mà nói, cho chị hay em đã là vợ ảnh rồi, chị có phá cũng không nhằm gì đâu.
Tường Linh hoảng hốt kêu:
- Trời đất, em đã cho hắn hết rồi à.. Trời ơi, em ẩu vậy sao?
Tường Vân thẳng thắng nhìn chị:
- Yêu nhau thì cho nhau, tại sao gọi là ẩu?
Tường Linh trợn mắt mắng em:
- Đồ ngu, yêu gì cái thứ bất lương ấy, chị đã bảo em chờ xem có chứng cớ cho em thấy bộ mặt thật của hắn mà. Rồi mai này bà chủ Diamond yêu cầu bắt hắn em làm sao?
Tường Vân tái mặt:
- Chị yêu cầu bắt ảnh chớ bà Diamond nào, chị muốn hại em thì cứ hại đi... Hai chị em cãi lớn tiếng làm bà Tường Lan nghe, bà vội hỏi họ mới chịu nín cho yên, Tường Linh rít răng mắng:
- Mày khốn nạn quá Tường vân à, nếu mà biết vụ này mẹ buồn vì mày thì tao giết mày.
Tường Vân sợ mẹ biết nên nhịn vô phòng nằm tấm tức, nàng ghét chị lắm vì cho rằng tại Tường Linh ghen tuông phá đám.
Tường Linh cũng tức tối leo lên giường nằm, biết được em gái đã bị Phi Diệp dụ dỗ làm mất đời con gái nàng càng thù ghét Phi Diệp nên nằm thao thức tự nhủ:
- Được lắm, sáng mai ta nhất định đem bà Diamond đến tận nhà buộc bả điềm chỉ mày để đem đại về nha cảnh sát đô thành khai thác xem mày còn chối được không?
Tường Linh vẫn khăng khăng tin mình nghĩ không lầm, tuy Lâm Huê cùng vào một xuồng với Phi Diệp rồi, nhưng Tường Linh vẫn nghi Phi Diệp là thủ phạm. Nàng tính đi tính lại và nhất quyết không đội trời chung với chàng.
Sáng sớm hôm sau Tường Linh dậy từ bẩy giờ, nàng ăn sáng và trang điểm để đến nhà bà Diamond.
Tám giờ đúng, Tường Linh có mặt tại nhà bà Diamond thì thấy người đông nghẹt, nàng chau mày dừng xe vội chạy vô coi thì đúng lúc người ta khiêng xác bà Diamond đem ra xe Hồng thập tự, cái xác cong queo và tím bầm, thấy là biết ngay bà ta bị chết vì độc dược.
Tường Linh tái mặt, sửng sốt rồi quay hỏi một người cảnh sát:
- Bà Diamond làm sao vậy ông, bả chết rồi à, chết hồi nào vậy? Người lính cảnh sát nhìn Tường Linh và trả lời:
- Bả chết chiều qua nhưng hình như đêm qua người nhà mới phát giác vì cả nhà đều đi bằng lối cửa hông không ai lên phòng bả, và cũng không ai nghe bả kêu cứu tưởng bả không có nhà.
Tường Linh chau mày lau mồ hôi trán vì trong trí nàng lại thoáng hiện khuôn mặt Phi Diệp và cái chết của bà Hoàng Yến.
Tường Linh lấy xe theo xe hồng thập tự lên nhà thương và đeo đuổi cuộc điều trạ Bác sĩ khám nghiệm cho biết bà Diamond chết vào khoảng sáu giờ chiều qua, Tường Linh suy nghĩ:
- Sau giờ chiều qua, vậy thì Phi Diệp có nhà, hắn kêu Tường Vân qua lúc chiều và ở bển tới chính giờ tối.. Chiếc xe của hắn cũng ở nhà từ sáng đến tối không đi đâu mà...
Tường Linh không thể nghĩ vụ này lại có dính líu tới Phi Diệp nữa, nàng đành chịu thua về nhà buồn bã đem hồ sơ vụ cướp trả lại ông Giám đốc Thanh Tùng và nói:
- Vụ cướp này có nhiều nghi vấn mà tôi chịu thua không tìm ra thủ phạm được vì hai nạn nhân bị chết mờ ám, chỉ duy có một nạn nhân không thưa kiện đó là cô Lâm Huê con gái tỷ phú Lâm Lý là còn sống, vậy nên tôi đành trao lại hồ sơ để ông giám đốc cho người khác tiếp tục điều tra.
Giám đốc Thanh Tùng hỏi nàng:
- Cô hãy nhớ lại đó làm cho tôi một biên bản khác, tôi muốn tìm hiểu những suy luận của cô về ba nạn nhân phụ nữ mà cô tiếp xúc, trong đó chỉ một người còn sống.
Tường Linh gật đầu:
- Thưa đúng, chỉ còn người duy nhất sống là cô Lâm Huê thôi.
Ông Thanh Tùng chau mày chú ý:
- Cô có biên bản tất cả các cuộc điều tra này không?
Tường Linh ngần ngại:
- Thưa có, nhưng tôi đã bỏ đi.
Khi nói câu này Tường Linh nghĩ đến em gái, đến việc Tường Vân thú nhận đã thất thân với Phi Diệp, nàng biết rằng mình không nên đưa Phi Diệp ra trong vụ này nữa.
Ông Thanh Tùng chau mày:
- Con ông tỷ phú Lâm Lý có quen với bà chủ Diamond không?
Câu hỏi của ông Thanh Tùng làm cho Tường Linh giật mình, nàng sững sờ nhìn ông và nói ngoài đề:
- Ồ... Lâm Huê hay đeo hột xoàn, nàng có thể là khách hàng của bà Diamond. Và Lâm Huê có một bộ răng khểnh.. thứ tướng mạo của người đàn bà đa tình sát nhân.
Ông Thanh Tùng lắng nghe Tường Linh lẩm bẩm rồi cũng ngạc nhiên hỏi:
- Cô nói ai vậy?
- Thưa ông giám đốc tôi nghĩ đến một điều, Lâm Huê rất có thể là khách hàng của bà Diamond, mà nghe người ta nói bà Diamond chết sau khi tiếp một người khách, chính bà tiễn khách ra cửa.
Ông Thanh Tùng vụt đứng dậy nhìn Tường Linh:
- Đúng.. cô đã suy luận đúng, vậy cô có thể nhận lại hồ sơ này và tiếp tục cuộc điều tra, theo tôi, cô nên theo dõi Lâm Huê xem sao.
Tường Linh biến sắc, nàng đã thấy sự tối quan trọng trong câu nói của mình, nàng thấy phen này không những chỉ mình Phi Diệp sa lưới mà có thể cả Lâm Huê nữa. Nàng hơi run khi nghĩ việc mình sắp làm lại hại hơn trước kia, rồi Tường Vân sẽ ra sao khi người yêu nó mang cả hai tội sát nhân và ăn cướp?
Tường Linh buồn lo chỉ vì biết rõ em gái đã trao thân cho Phi Diệp, cơn giận tức đã qua nàng không còn hăng hái muốn bắt Phi Diệp nữa chỉ vì lo sợ rủi Tường Vân mang bầu rồi mới tính sao?
Tuy thế khi ông Thanh Tùng đã đưa lại hồ sơ nàng phải làm tỉnh nói:
- Tôi có thể phụ với ông chớ không lãnh nhiệm vụ điều tra cô Lâm Huê đâu. Ông Thanh Tùng mỉm cười:
- Cô Lâm Huê là con gái vậy thì điều tra cô là một nữ thám tử tiện hơn cô thấy không?
Tường Linh nói:
- Tôi không ngại việc làm nhưng tôi còn giàu tình cảm quá... Sợ bạn gái với nhau tôi không thẳng tay được... Ông Thanh Tùng chau mày:
- Vậy thì tôi cho Lê Đằng phụ với cô.
Tường Linh lại nài nỉ:
- Xin cho tôi phụ ảnh, tôi thích được là tùy viên để ảnh sai tiếp xúc với Lâm Huê thôi.
Tường Linh biết mình đã lở bật mí việc nghi Lâm Huê có thể là người khách mua hột xoàn của bà Diamond cho nên nàng biết sớm muộn vụ này cũng bị lụy tới Phi Diệp bởi vậy nàng muốn tránh trách nhiệm với em gái.
Ông Thanh Tùng không hiểu thâm ý của Tường Linh những cũng chiều ý nàng. Tường Linh bằng lòng không tranh luận nữa, ông Thanh Tùng bấm chuông kêu Lê Đằng.
Sau cái bắt tay thân mật và hiểu rõ vấn đề, ông Thanh Tùng nói vui vẻ:
- Vậy hai người tự do tính việc với nhau, tôi mong cho tôi biết tin mỗi ngày một lần, giờ sau thì cho tôi biết kết quả đầu tiên của cuộc điều tra.
giờ sau tức là sáng mai... Tường Linh lại nghĩ đến nỗi đau khổ của em nhưng nàng đành lắc đầu.
Lê Đằng hỏi:
- Cô Tường Linh có đi xe riêng?
Tường Linh gật đầu, Lê Đằng cười:
- Vậy thì tôi phải gởi xe ở đây. Tường Linh cười vui vẻ:
- Tùy anh...
Hai phút sau Lê Đằng liền lái xe của Tường Linh ra khỏi sở, chàng hỏi:
- Sao, bây giờ chúng mình đến nhà Lâm Huê liền mới kịp chớ? Tường Linh gật:
- Dĩ nhiên, với thời hạn hai mươi bốn giờ mình phải làm càng gấp càng tốt anh ạ. Lê Đằng theo tay Tường Linh cho xe đến biệt thự Ông Lâm Lý.
Lâm Huê nằm nhà từ chiều hôm qua, nàng mang mặc cảm tội lỗi đau khổ và nhớ Phi Diệp nữa.
Giờ này nàng đang sửa soạn để đến PHi Diệp nàng cần có chàng trấn an tinh thần. Mới lái ra cổng gặp Tường Linh và Lê Đằng ngừng xe, Lâm Huê biến sắc quýnh quáng suýt nữa ủi xe vô cổng nhưng may lúc đó Lê Đằng và Tường Linh chưa để ý đến nàng.
Rồi Lâm Huê vội lấy bình tĩnh vẫn để xe giữa cửa bước xuống ra đón Tường Linh bắt tay.
- Cô đến thăm tôi hay có việc chi?
Lâm Huê không biết việc bà Diamond đi tới đâu vì nàng ở nhà từ hôm qua, Lê Đằng chụp liền nói:
- Tôi và cô Tường Linh đến mời cô đi thăm bà Diamond.
Lâm Huê chau mày làm bộ sững sốt:
- Bả làm sao? Và tôi có giao thiệp chi thân thiết với bả đâu?
Tường Linh quay bảo Lê Đằng:
- Thấy không tôi nói cô Lâm Huê không quen thân với bả chỉ có giao thiệp mua hột xoàn như mọi người khách khác thôi mà.
Lâm Huê không tránh khỏi sự bối rối biến sắc, nàng nhìn Tường Linh cố giữ cho giọng khỏi run:
- Đúng, tôi chỉ là khách hàng của bả, nhưng bả làm sao tôi không gặp bả lâu lắm rồi? Tường Linh và Lê Đằng nhìn Lâm Huê đăm đăm, nàng vừa dứt lời Tường Linh nói:
- Bà Diamond chết rồi...
Cặp môi Lâm Huê xanh ngó thấy, Lê Đằng cười lớn:
- Tường Linh thử cô vậy thôi, cô nên đến thăm bả với chúng tôi, bả chưa chết đâu. Lâm Huê vội lắc đầu:
- Tôi mắc đi công chuyện gấp quá, không thể nào đi đâu được giờ này. Lâm Huê nghe nói bà Diamond chưa chết còn run hơn, nàng sợ bả khai ra chính nàng bỏ thuốc độc cho bả uống nên nghĩ đến việc đi trốn.
Nhưng Lê Đằng đã nghiêm nghị nói:
- Cô Lâm Huê mời cô lên xe tôi.. Còn xe cô để Tường Linh đem vô cất cho. Lâm Huê lùi lại muốn xỉu và lập cập phản đối:
- Tôi... Tôi có làm gì mà ông mời.. Vô lý vậy?
Lâm Huê đã lấy lại bình tĩnh nên sần sượng cự nự:
- Tôi làm gì mà ông bắt tôi... Và việc gì mà tôi sợ Ông? Ông đã nói tiếng mời thì tôi cho ông hay tôi có quyền không đi. Lê Đằng nổi sùng:
- Được, công nhận cô có quyền từ chối từ bây giờ cho đến lúc cô có trác tòa đòi. Chàng quay qua Tường Linh:
- Tôi ở đây tiếp chuyện cô chạy về xin biện lý trác bắt cô này vì tình nghi, cô đi gấp cho.
Lâm Huê chỉ gắt:
- Ông tình nghi tôi chuyện gì?
- Tình nghi cô là người mua hàng của bà Diamond chiều hôm qua. Lâm Huê muốn xỉu lần nữa, nàng quay gót bảo Lê Đằng:
- Ông hàm hồ quá, thôi được tôi vô nhà xem ông dở trò gì?
Lâm Huê nói rồi vô nhà lên lầu đứng nhìn xuống cổng, thấy thám tử Lê Đằng đứng đó móc thuốc lá hút, nàng lo âu:
- Trời ơi, làm sao bây giờ? Làm sao mình liên lạc được với Phi Diệp đây. Chợt nhớ nhà Phi Diệp có điện thoại Lâm Huê mừng rỡ chạy đến nhắc ống nói quay số:
- A lô... A lộ.
Tiếng chuông còn reo chưa có ai trả lời làm cho Lâm Huê quýnh quá, quay số lại, lúc ấy mới nghe tiếng Phi Diệp vì chàng mới tiễn Tường Vân ra nên trở vô không kịp.
Lâm Huê nghe tiếng chàng thì mừng rỡ vô cùng, nàng vội thuật lại việc Tường Linh và một thám tử đàn ông tới, đòi bắt mình cho Phi Diệp nghe, Phi Diệp lo sợ hỏi:
- Bây giờ hắn còn ở đó không?
- Còn.. hắn đang đứng dưới cổng.
Phi Diệp nói mau:
- Chờ anh suy nghĩ một chút nhé...
Lâm Huê lo âu:
- Anh bảo em làm sao bây giờ vì em cự nự nên họ đi lấy giấy biện lý mời em đó. Phi Diệp mím môi, từ đầu giây bên này chàng rít lên:
- Lâm Huê tại em không khéo, em đã bối rối khi thấy họ nên mới xảy ra chuyện này. Bây giờ chỉ còn một cách duy nhất là trốn, em gom hết tư trang không cần quần áo bỏ vô một cái bóp lớn ôm theo. Nhà em có cửa sau không?
Lâm Huê run sợ trong ống nói:
- Có, nhưng làm sao ra được?
Phi Diệp hỏi:
- Cửa sau ở đâu em nói để anh đến đón?
Lâm Huê mừng rú lên:
- Anh đến đón em à? Em không cô đơn... Ồ, nếu vậy em bình tĩnh rồi, em sẽ quơ tất cả tiền bạc và tư trang, anh chờ một phút nhé.
Phi Diệp hỏi nhanh:
- Nhưng cửa hậu nhà em chỗ nào?
Lâm Huê đáp:
- Một cửa nhỏ cho người nhà đi ngay phía sau bếp anh biết không, hôm trước em đã dẫn anh xuống bếp, anh nhớ chỗ đó chứ?
Phi Diệp hỏi:
- Đứng ở mấy cao ốc chung quanh nhìn thấy cửa đó không?
Lâm Huê khẽ lắc đầu:
- Không...
- Vậy thì tốt lắm, anh đem xe đến đón em ngay bây giờ, em sẽ quẹo ngã mặt hay trái?
- Quẹo trái để về nhà anh cho dễ.
Phi Diệp nói:
- Quẹo mặt để về nơi mà anh đã đưa đi lấy thuốc hôm trước đó. Lâm Huê lật đật bằng lòng rồi buông ống nghe. Nàng chạy vô tủ sắt vơ vét hết của cải tiền bạc thồn vào cái sắc tay lớn rồi quay lại nhìn cái va ly nhỏ trên nóc tủ.
Lâm Huê nghĩ mình cần đem vài bộ nên nàng lấy va ly đó xuống bỏ vô vài bộ quần áo thứ hàng tốt khỏi ủi và cho luôn cái bóp tay vô đó khóa lại. Cũng may Lâm Huê đang tính đi nên đã mặc đồ đàng hoàng đỡ mất thời giờ và bối rối, nàng xách luôn cái bóp nhỏ mới quàng ở tay mà đi luôn xuống thang lầu.