Hoa Trong Bóng Đêm

chương 90

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Từ giờ mỗi chap Tg sẽ tự mặt niệm cho bản thân

Phòng khách Lạc Gia.

Tiêu Tuấn Thần tùy ý ngồi tựa vào sofa da trắng, tay đong đưa ly rượu sóng sánh đỏ au, đỏ như màu máu trên nền gạch hoa. Anh nhấp một chút, men rượu hoà cùng mùi máu tươi thoáng thoảng trong không khí mang lại cảm giác không tệ lắm.

Tuấn Thần đưa mắt thờ ơ nhìn hai thân người trên nền nhà, đáy mắt mang ý vị sâu xa không rõ.

Tử Khê vừa lau thanh chủy thủ trong tay xong, đứng một bên yên lặng chờ lệnh.

Sàn nhà đầy máu, hai tên lính đánh thuê thuộc hạ của Laudrup toàn thân bê bết tàn tạ. Gân tay gân chân đều bị cắt đứt, cả người như con rối đứt dây nằm trên sàn. Bả vai cơ hồ bị róc mất da thịt lộ cả xương đo đỏ. Mảnh da thịt không bị cắt đứt lìa cơ thể mà vẫn còn dính lại phần nào đó trên bả vai, chỉ cần rùng mình một cái cũng khiến cho chỗ dính kia đau đớn gấp ngàn lần phần đã bị cắt đứt. Máu vẫn chảy nhưng sinh mạng hai tên này vẫn chưa dễ cạn như vậy. Tiêu Lão Đại có cho bọn hắn chết à?

" Tiêu Tuấn Thần...có giỏi thì giết chết bọn tao...hừ...đừng dùng những trò trẻ con này mà tra tấn..." Một tên đột nhiên lấy đầy dũng khí, hít lấy hít để rồi mở miệng gắng gượng nói một tràn.

Dù sao, hai bọn hắn cũng là lính đánh thuê được Laudrup đào tạo bồi dưỡng nghiêm khắc, há có thể bị những hình thức bức cung này khuất phục?

Sắc mặt Tuấn Thần âm trầm, một cỗ hàn ý lạnh lẽo thấu xương trào dâng, cuồn cuộn bạo ngược phóng ra tứ phía.

Tử Khê bên cạnh như ý thức được nguy hiểm, cơ thể theo phản xạ có chút căng cứng, tùy tình thế có thể bỏ chạy thoát thân bất cứ lúc nào. Anh trong lòng nguyền rủa đến mười tám đời tổ tông cái tên không biết sống chết vừa mở miệng kia, ngay lúc này tâm tình của Lão Đại cực kỳ không tốt, thế mà hắn ta còn muốn khiêu khích " độ bạo quân " lúc này của Lão Đại. Thật sự là không muốn chết dễ coi, nhưng chính hắn mà ngay cả Tử Khê anh cũng bị doạ đến chỉ còn nửa cái mạng có được không?

Tên lính đánh thuê vừa mở miệng kia nháy mắt biến sắc, không tự chủ mà quay mặt lãng tránh ánh mắt như tu la từ nơi sâu nhất địa ngục bò ra của Tuấn Thần, cả người kịch liệt rung rẩy.

Không chỉ hắn mà tên kia cũng vậy, chỉ hận không cách nào làm cho bản thân biến mất khỏi thế gian này. Như thế...có lẽ sẽ tốt hơn. Hắn không phải chưa từng nghe qua, Tiêu Lão Đại của Tiêu Gia thực sự có thể uống máu tươi ăn thịt người, móc tim móc phổi kẻ địch làm trò tiêu khiển!!! ( Troái tim mong manh: Đừng tin!!! Chém gió đấy! Người ta rõ ràng thuần lương ôn nhu với vợ à nha...)

" Cạch " một tiếng, Tuấn Thần đem ly rượu trong tay đặt lên bàn, lạnh lùng mở miệng:

" Muốn chết? Như ý nguyện! "

Tử Khê: "...!!! " Lão Đại dễ dàng ban ân như vậy khi nào?

Giây tiếp theo, Tử Khê không còn ý nghĩ gì liên quan đến quyết định của Lão Đại mình cả.

" Trước đó các ngươi sẽ được tẩy rửa sạch sẽ hai ngày, sau đó an ổn mà biến mất dưới lòng thành phố đi. " Tuấn Thần đứng dậy rời đi, mặt không đổi sắc để lại câu nói như thể đang uống trà trò chuyện nhân sinh. Bất quá qua lời nói của anh... sát khí không hề nhẹ.

Lọt vào tai của Tử Khê lại chính là " Ngâm thân trong axit nhẹ hai ngày trong trạng thái tỉnh táo, cơ thể sẽ bị bào mòn từ từ. Sau đó một lần dùng loại axít mạnh nhất tiêu hủy hai con người đang sống sờ sờ kia thành " bùn loãng " rồi xa xuống cống ngầm. "

...Tất nhiên những điều trên là một tay Tử Khê sắp xếp. Vấn đề lớn ở đây là không phải là làm được hay không làm được. Mà là làm sao cho hai tên nọ không chết trước thời hạn. Nếu không...có lẽ Lão Đại sẽ đích thân ra tay mà người thế chỗ cho hai kẻ kia chính là...bản thân anh.

Kết quả này...quá đáng sợ đi...anh không muốn bị xả xuống cống đâu!

Tầng hầm

Hầm giam của Lạc Gia, một nơi tối tăm ẩm thấp lạnh lẽo. Nơi này dùng làm gì thì ai cũng biết rồi đấy và hiện tại nó chính là nơi giam giữ chính vị chủ nhân của nó.

Lưu Dịch, Lạc Tú, Lưu Phiến một nhà ba người đều được giam tại đây.

Giữa sự yên tĩnh mù mịch, tiếng bước chân có quy luật vang lên đều đặn phá vỡ cái bình lặng vốn có tại hầm giam.

Mùi ẩm mốc bấy lâu nay bỗng hoà quyện thêm mùi tanh hôi của máu tạo nên một mùi khó mà ngửi nổi.

" Tiêu Tuấn Thần! Cái tên lòng lang dạ sói đội lốt người! Tao là dì ruột của Lạc Gia Di...Mày dám đối xử với người thân vợ mày như thế này nhất định sẽ gặp báo ứng! "

" Mẹ...mẹ đừng mắng nữa! "

" Không mắng? Con nói xem làm sao không mắng? Cái tên lòng lang sói đó dám đối xử với mẹ như thế này mà bảo mẹ không mắng? Có phải đầu óc con lú lẫn rồi không? "

" Con..."

Lạc Tú vừa nghe có tiếng bước chân liền mở miệng mắng chửi, bộ dạng như những bà bán hàng cá hàng thịt chợ búa nào đâu giống một quý phu nhân cần có?

Bà ta đã ở trong này mấy tháng trời, đã không còn biết ngày đêm ra sao hoàn toàn mất đi tự do cũng như biến thành một mụ thô lỗ cứ mở miệng là mắng chửi.

Lạch cạch, cửa sắt được mở.

Người đàn ông âu phục phẳng phiu mang khí thế bá vương bước vào.

" Muốn chết dễ chịu thì nói ra chỗ ở của Laudrup. "

Tuấn Thần lạnh nhạt mở miệng, tùy tiện ngồi vào một cái ghế tựa. Hoàn cảnh tồi tàn này không che lấp đi khí thế của anh mà giống như phong nền cho một đại ma vương đặt chân xuống hạ giới. Từng cái nhấc tay đến động tác day trán mang phong trần mệt mỏi hoàn hảo đến điên đảo chúng sinh.

Sự thật rằng, ai gặp qua anh đều không thể quên được khí độ cùng ngoài hình trời sinh này được.

Lưu Phiến đúng hình trong giây lát rồi bị tiếng quát nạt của Lạc Tú kéo về.

" Tên súc sinh! Mày có nghĩ đến hậu quả chưa? Tiêu Lão Đại gì chứ? Thách thức Laudrup sẽ có kết cục gì? Ha! Dựa vào việc mày giam giữ bọn tao thì đến mười cái mạng mày cũng không đủ cho Laudrup chơi đùa! "

Lạc Tú cứ như một mụ điên nhào qua Tuấn Thần, bất quá bởi vì một chân bị xích lại nên không quá được.

" Mẹ đừng nói nữa! " Lưu Phiến một bên khuyên can mẹ mình, nhằm gây ấn tượng tốt với Tuấn Thần. Không phải cô ta không biết, Lạc Gia Di đã bị Laudrup bắt giữ rồi. Không có người phụ nữ đó bên cạnh, chắc chắn người đàn ông trước mặt sẽ vẫn có cơ hội là của mình.

Lưu Phiến: " Mẹ, Lạc Gia chúng ta nằm trong địa phận cá cược của Tiêu Lão Đại và Laudrup... Cha nuôi đã hoàn thành lời hứa giao ra địa bàn... chúng ta cũng trở thành người của Tiêu Gia rồi... Nếu không phải cha mẹ chống đối anh ấy thì làm sao anh ấy bắt giam chúng ta? "

Lạc Tú giận đỏ mặt: " Con... Lưu Phiến, con đang trách mẹ đó hả? Con..."

Lưu Phiến: " Mẹ à, mẹ suy nghĩ chút đi. Tiêu Lão Đại, anh ấy chưa hề gây khó dễ cho hai mẹ con mình... "

" Nói đủ chưa? " Giọng nói âm lãnh vang lên.

Rõ ràng Lưu Phiến đang cố tình nói lý lẽ nghiên về Tiêu Gia, đề cao Tiêu Tuấn Thần. Nhưng trong ánh mắt của anh, cô ta không khác một con kiến hôi là mấy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio