Quách Phương Nghi chạy ra khỏi khu giặt y phục sau đó tìm một nơi vắng người để thả đèn Khổng Minh.
Nhưng mà nói ra thì nơi này có hơi đáng sợ, xung quanh toàn là cây cối, nên nàng phải đi sâu vào trong thêm một chút mới tìm đã chỗ trống để thả đèn.
Chợt, nàng nhìn thấy phía trước có một cái hồ, nàng đi đến đó, mặt trăng được phản chiếu dưới đáy hồ thật sự rất xinh đẹp khiến nàng không nhìn được mà cảm thán: "Đẹp quá!!!"
Hoa trong gương, trăng dưới nước đều là những thứ xinh đẹp nhưng không thể nào chạm tới.
Nhưng vì không thể có được nên trong mắt ta lúc nào cũng cảm thấy nó hoàn và lưu luyến.
Nàng ngồi bên cạnh mặt hồ, chống tay lên cằm ngắm trăng, cảm giác rất tự do tự tại khiến nàng quen đi mọi ưu phiền.
Nhưng khi nàng thấy bóng hình mình hiện lên mặt hồ thì nàng lại có chút không vui, không ngờ chỉ mới nửa năm mà nàng từ một cô nương xinh đẹp đã trở nên tiều tụy thế này.
Thêm vài năm nữa chắc nàng sẽ biến thành một bà lão mất.
"Haizz! Không nghĩ nữa, dù sao xinh đẹp cũng đâu để ai xem, được sống là tốt rồi." Nàng tự vỗ vỗ vào mặt mình để tỉnh táo lại, tự nhiên cũng nhớ ra đến việc thả đèn: "Phải rồi, mình đến đây để thả đèn mà.
Mau thả nhanh rồi trở về thôi."
Lúc trước ở lãnh cũng nàng vẫn luôn tự làm đèn Khổng Minh rồi ghi điều ước của mình lên đó và thả lên bầu trời, chỉ là ở đây không có bút nên nàng chỉ đành cắn ngón tay của mình, dùng máu để viết.
Thật ra nàng không biết chữ, cũng chẳng biết đọc, nàng chỉ học được hai chữ duy nhất là "tự do", năm nào nàng cũng viết lên chiếc đèn hai chữ này, nhưng mà hình như...!trời cao không nhìn thấy lời thỉnh cầu của nàng thì phải.
Nàng thả chiếc đèn lên sao đó nhìn chiếc đèn từ từ bay lên cao, lên cao.
Ít ra cũng có được chút cảm giác tự do nà nàng muốn.
...
Vì hôm nay trong cung có yến tiệc nên mọi người đều ăn uống no say, hắn chính là bị ép rượu đến không kịp thở nên đã nhanh chóng tìm cách chuồn mất.
Hắn chạy trốn mấy tên quan lại nịnh hót kia sau đó cứ đi mãi, đi mãi rồi đến nơi này, hắn loạng choạng đi về phía trước, mơ hồ nhìn thấy một cái hồ mà một...!cung nữ đang đứng ở đó.
Vì sau rượu, hắn nửa tỉnh nửa mê bước đến gần nàng và đặt tay lên vai của nàng.
Nàng bị hắn làm cho giật mình, vừa xoay người lại đã đã bị doạ cho đứng không vững, nhưng trước khi bị ngã, nàng còn kéo theo hắn nên cả hai đều bị ngã xuống cỏ.
Đến khi nàng mơ hồ mở mắt ra thì hắn đã đè lên người nàng, tư thế này khiến nàng có chút ngại ngùng ngoảnh mặt đi.
"Ngươi...!ngươi...!ngươi mau đứng dậy đi!" Nàng có chút hoảng sợ nên ngay cả nói cũng khó khăn.
Hắn nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của nàng có chút thú vị nên không đứng dậy mà muốn trêu ghẹo nàng.
"Ngươi là cung nữ của cung nào, đêm hôm khuya khoắt lại ra đứng ở đây làm gì? Không lẽ muốn hẹn tình lang?" Khoé miệng hắn cong lên đầy gian xảo.
Nàng bị lời nói của hắn làm cho tức giận: "Ta không có!" Nàng muốn đẩy hắn ra nhưng với sức của nàng vốn là không đẩy nổi, cho dù dùng hai tay lấy hết sức lực cũng không khiến hắn xê dịch.
Hắn nhìn nàng như nhìn một con mèo xù lông, sau đó nắm chặt lấy hai cổ tay của nàng đè .
Dưới ánh trăng mờ ảo, hai má ửng hồng của nàng hiện lên rõ rệt, đôi mắt...
Hắn cảm thấy đôi mắt nàng rất quen, đôi mắt đen láy, to tròn, long lang ngấn lệ và gương mặt nhỏ nhắn, đáng yêu nàng là...
Hắn nhíu mày, đôi mắt híp lại, nhớ ra điều gì đó.
Phải, hắn nhớ ra nàng rồi, chính là tiểu cô nương hôm đó ở trong lãnh cung, nhưng dáng vẻ hôm đó của nàng run rẩy, sợ sệt khác hẳng với dáng vẻ xù lông của nàng hôm nay khiến hắn có chút hứng thú.
Hứng thú? Nhưng hắn trước nay không ham mê mỹ nữ mà.
Vậy chủ có thể nói hôm đó nàng đã để lại ấn tượng cho hắn, nàng là người đầu tiên khiến hắn trỗi dậy lòng trắc ẩn, hơn nữa...!hôm nay hắn còn đang say rượu.
Nam nhân cũng chỉ là nam nhân thôi.
Hắn trầm giọng hỏi nàng: "Ngươi không nhớ ta là ai sao?"
Nàng nhìn chằm chằm vào hắn rồi ngơ ngác hỏi lại: "Ta và ngươi từng gặp nhau sao?"
Vẻ mặt nàng...!quả nhiên là không nhớ.
Vậy đổi cách hỏi khác: "Ngươi có biết ta là ai không?"
Đối với câu hỏi này nàng mới cẩn thận suy nghĩ, nàng nhìn thẳng vào gương mặt hắn, tuy là hắn ở hướng khuất với ánh trăng nhưng nàng có thể nhìn ra hắn là một người rất khôi ngô và tuấn tú.
Nhưng từ khi vào cung, nàng chỉ nhìn thấy thái giám và thị vệ, ngoài ra thì không nhìn thấy nam nhân nào nữa, cũng chưa nhìn thấy hắn.
Mà trên y phục trên người hắn rõ ràng không phải thị vệ, còn hoàng thất, người có quyền thế sao lại đi đến nơi này được, bây giờ họ phải đang ở yến tiệc chứ.
Vậy chỉ có thể là...
"Ngươi là thái giám sao?" Nàng ngây thơ nói.
Nhưng lời nói của nàng đã khiến hắn tức giận, nghiến răng nghiến lợi, một người phi phạm như hắn, trăm ngàn cô nương muốn gả cho hắn, vậy mà bị nàng nói là thái giám?
"Sao ngươi biết ta không được?" Hắn nghiến răng ken két.
"Hả?" Nàng tròn mắt.
"Ý ta là...!tại sao ngươi biết ta là thái giám?" Hắn lạnh lẽo nói, đương như là đang rất nhẫn nhịn để không quát vào mặt nàng.
Nàng nghe hắn nói vậy liền tưởng là mình đoán đúng: "Nếu ngươi là nam nhân sao lại trắng trẻo và khôi ngô như vậy chứ, nhìn cứ như là một thư sinh vậy.
Ngươi như vậy có làm việc nặng được không á?"
Hắn nghe xong tứ giận đến run người?
Thư sinh? Trắng trẻo? Hắn mười hai tuổi đã ra chiến trường giết giặc, võ công hơn người mà nàng nghi ngờ hắn không làm được việc nặng?
Nàng khó hiểu nhìn hắn, trong lúc hắn lơ là nàng đã đẩy hắn ra và ngồi dậy.
Nhưng chốc lát nàng đã bị hắn mạnh bạo đẩy xuống, vẫn là tư thế lúc nãy nhưng...!có chút lạ.
Ánh mắt của hắn nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống không nhả xương: "Vậy thì ngươi phải kiểm tra thử mới biết được chứ.
Chủ nhìn thôi thì không thể cảm nhận hết đâu."
Hắn đột nhiên cúi đầu xuống vùi vào cổ của nàng.
"Ngươi...!ngươi làm gì vậy? Tên thái giám thái này."
Một câu thái giám, hau câu cũng tháu giám.
Hắn đột nhiên chiếm lấy đôi môi khô khốc của nàng, gặm nhấm như muốn nát vụn.
"Ư...!ưm.."
"Ngậm miệng lại, nếu không ta sẽ lại..." Hắn cúi người xuống thổi hơi vào tai nàng: "Hôn ngươi đó."
Mặt Nàng đỏ ửng, vừa sợ hãi lại vừa ngại ngùng, đây là lần đầu tiên nàng biết cảm giác hôn là thế nào.
"Ngươi...!ngươi định làm gì?" Nàng cố giẫy giụa nhưng không thể thoát được.
Hắn nhìn vào gương mặt đỏ ửng đầy sợ hãi của nàng liền có cảm giác hứng lên.
Cũng không hiết có phải là hắn lâu quá rồi không đụng chạm đến nữ nhân nên mới vậy không nữa.
Hắn nhếch mép không trả lời, vùi đầu vào cổ của nàng, hơi thở hắn phả vào cổ khiến nàng vô thức rùng mình, không kìm được mà kêu lên như tiếng mèo kêu: "Ưm..."
"Giọng hay đấy, mùi hương trên người cũng rất dễ chịu." Hắn nói.
"Mùi...!mùi hương gì chứ?"
"Suỵt! Không được nói lớn như vậy đâu, lỡ có người phát hiện thì sao?" Hắn lại cúi người xuống hôn vào môi nàng.
Lần này nàng bình tĩnh hơn nên cảm nhận rất rõ được vị cay nồng của rượu và mùi rượu toả ra từ trên người hắn.
Cảm giác rất lạ, nàng dần mơ hồ chìm vào nụ hôn nồng nàng của hắn, cơ thể cũng dần mềm nhũn ra không còn chút sức lực.
Nàng mơ hồ mở mắt ra thì thấy hắn vẫn luôn mở mắt và nhìn biểu cảm của nàng, nàng xấu hổ đến mức đôi mắt ươn ướt, hơi thở hổn hển.
Nhưng hắn lại mỉm cười: "Không cần phải xấu hổ, vì hành động tiếp theo sẽ càng xấu hổ hơn."
Đôi tay của hắn bắt đầu hành động, nhẹ nhàng cởi váy áo của nàng ra.
Nàng vốn muốn chống cự nhưng cơ thể lại không nghe lời, đầu óc mơ màng cứ như bị say.
Chỉ trong chốc lát, trên người nàng đã bị lột y phục, chỉ còn lại một cái yếm màu hồng đào.
"Ngươi...!ngươi...!ngươi...!ngươi không phải thái giám?" Nàng run rẩy nói.
"Ta đâu có nói mình là thái giám." Hắn nghiêng đầu sau đó bàn tay hư hỏng bắt đầu sờ vào chỗ nhạy cảm của nàng.
"Ư...!không được...!dừng lại...!ưm..." Cơ thể nàng run rẩy, vặn vẹo khiến hắn càng muốn chọc ghẹo nàng.
"Không thể dừng lại được rồi." Đôi mắt hắn bỗng trở nên u ám, hắn ngồi dậy cởi y phục vướng víu ra, thứ đó...!cũng xuất hiện.
Nàng không dám nhìn hắn liền quay mặt đi chỗ khác.
Đột nhiên hắn cởi luôn cái yếm của nàng ra, tay sờ nắn lung tung.
"Đừng mà...!hức...!ta sợ...!ta sợ lắm." Cơ thể nàng run rẩy, sợ hãi đến phát khóc.
Hắn đưa tay lau đi giọt nước mắt của nàng, cúi người xuống thì thầm vào tai nàng: "Ta sẽ nhẹ nhàng, nhanh thôi, ngươi sẽ không sợ nữa.
Thả lỏng cơ thể đi."
Trong lúc nàng bị lời nói của hắn làm xao nhãng, hắn đã...!cho thứ to lớn kia của hắn vào.
"Á....!đau...!đau quá...!ư...!đau...hức..."
"Hự! Chặt quá!"
"Dừng...!dừng lại đi, ta sợ..."
"Đừng sợ.
Ta động đây."
"Ư...!chậm...!chậm lại...!đau quá!"