Một tuần sau đó.
Đúng y dự đoán Trương Minh thi đạt được giải nhất của quốc tế, được tuyên dương trước toàn thể các học sinh đã mang vinh quang về cho trường Tư Đế Thiên này.
Phó hiệu trưởng cũng đã được đuổi việc vì sự không chân thật và sự dạy bảo của mình.
Bức ép, nhận hối lộ...làm cho ông ta không thể ở lại trường nữa nên đã bị sa thải đi.
Hiện tại cậu mới trở về sau hai tuần dự thi ở đó.
Toàn bộ chi phí của cuộc thi này điều được trường Tư Đế Thiên tài trợ nên cậu không hề tốn một đồng nào.
Trước khi cậu đi thi, Minh Hoàng Lễ đã đích thân đến nhà gặp cậu.
Trương Minh nhìn người đàn ông cao lớn, tài giỏi xuất chúng ở nhà mình thì rất ngạc nhiên.
Cậu đương nhiên biết anh ta là Minh Hoàng Lễ cũng là vị bạn trai của Hà Tuyết Thanh là người đã giúp cậu trong chuyện cuộc thi này.
"Tôi đến có mục đích thật sự.
Cũng không dài dòng tôi giúp cậu lần này nhưng đổi lại thời gian cậu ở trường giúp tôi quan sát xem coi có thằng nhóc nào đến phiền vợ tôi không?".
Minh Hoàng Lễ uống trà rồi nói.
Trương Minh không ngờ anh ta lại muốn mình giúp, cậu không do dự gật đầu.
"Việc thứ hai! Sau khi cậu đạt giải nhất hãy đến Minh thị làm việc".
Minh Hoàng Lễ đưa ra thẻ nhân viên tên của cậu trên đó, phòng điều hành.
Trương Minh càng không thể tin được có chuyện tốt như vậy.
Nên rất do dự.
"Không sao! Thời hạn cho cậu suy nghĩ một năm".
Minh Hoàng Lễ đứng dậy, Thanh Phong đưa cho cậu một chiếc phong bì và một chiếc điện thoại.
"Lão đại của chúng tôi muốn cậu dùng số điện thoại này gọi cho ngài ấy, không cần phải nhất cử nhất động đâu.
Mọi việc cậu coi mà làm là được ".
Thanh Phong nói.
Trong đầu Trương Minh hiện ra khuôn mặt đáng yêu của cô gái đó, cậu biết bản thân mình vốn không thể với tới được với cô.
Vì cậu không có cách nào so sánh được với người đàn ông trước mặt mình cả.
Cuối cùng cậu gật đầu.
"Tốt nhất đừng nên có suy nghĩ không nên có với phu nhân của chúng tôi".
Thanh Phong đặt tay lên vai cậu mà nói.
Sau đó thì nhét điện thoại và phong bì vào trong tay cậu.
Lúc này họ mới rời đi.
Trương Minh cũng không xem trong phòng bì có bao nhiêu cả.
Cô gái đó đã bảo vệ cậu, thì hãy để cho cậu cả đời này bảo vệ lại vậy.
Hồi ức của cậu kết khúc.
Khi phóng viên hỏi cậu.
"Có ai để là mục tiêu cho cậu không vậy".
"Có".
Trương Minh mỉm cười.
Lúc này cô cùng với Minh Hoàng Lễ ngồi ăn trái cây với nhau, vừa xem tivi tin tức về cậu đang phỏng vấn.
Minh Hoàng Lễ xiên cho cô một xiên táo.
Tuyết Thanh cắn ăn.
"Cậu ấy rất giỏi".
"Ừm.
Anh đã tìm đến cậu ta muốn về Minh thị rồi em".
Đối với nhân tài cậu chưa từng muốn từ bỏ, cho dù có ý với ai cùng được.
"Tôi có.
Một cô gái giúp đỡ tôi rất nhiều, nhưng cả đời này chúng tôi không thể đến được với nhau".
Trương Minh nói.
Phóng viên cũng có hỏi cậu cô gái đó là ai nhưng cậu lại không trả lời, chỉ lảng sang chuyện khác mà thôi.
Về vấn đề riêng tư cậu không muốn nói đến nhiều, cô gái đó cũng không thích cậu nói như vậy đâu.
Cô chỉ vô tình giúp cậu mà thôi.
Trong mắt cô khi nhắc đến Minh Hoàng Lễ thì không giấu được niềm vui vẻ của sự hạnh phúc.
Ngồi xem ti vi được một lúc thì cô đi ngủ, còn anh thì vào thư phòng làm một chút việc.
"Nhà họ Chúc cậu xử lý thế nào rồi".
Minh Hoàng Lễ hỏi Thanh Phong.
"Tôi đã gửi lời đến các người khác, e là không ai giúp họ ngay lúc này đâu." Thanh Phong nói.
"Nhưng mà Minh Thiên Doanh dạo này hay đi cùng với Chúc Chi Sơn".
Anh đặt lên một sấp tài liệu, Minh Hoàng Lễ lật vài trang xem rồi cũng không nói gì.
"Anh cứ xem mà làm".
Minh Hoàng Lễ vốn không muốn đuổi cùng giết tận với Minh Thiên Doanh, nhưng nếu gây bất lợi cho cô thì anh tuyệt đối không để yên cho nó.
Thanh Phong vâng một tiếng.
Khi anh ta định nói thêm thì cửa phòng nghe tiếng gõ.
"Vào đi".
Minh Hoàng Lễ lên tiếng.
Một cái đầu nhỏ nhỏ ló vào.
"Anh xong việc chưa ạ." Giọng có hơi ngáy ngủ.
Vì mới sực tỉnh dậy không thấy anh đâu nên cô mới đi tìm.
Cô còn cầm theo cả một gấu bông bằng trái chuối bé bé xinh xinh màu xanh đáng yêu.
Thanh Phong thấy mình không xen vào họ, nên chào một tiếng rồi rời đi.
"Xong rồi".
Minh Hoàng Lễ bước ra.
Ôm lấy em cô.
"Làm em thức giấc sao".
Tuyết Thanh gật đầu.
Anh bế cô đi vào phòng ngủ.
Không có anh ngủ bên cạnh, cô không quen giấc và ngủ lại không ngon.
Khi được hơi ấm quen thuộc, cô lăn vào lòng anh mà ngủ say.
Minh Hoàng Lễ để cô gối đầu lên tay anh, đắp chăn cẩn thận lại rồi cùng cô chìm vào giấc ngủ ngon.
Một đêm cứ thế trôi qua.
- -------
Ở một nơi khác.
Có vài ba người đàn ông đang tụ tập nói chuyện với nhau tại một phòng bao.
"Muốn bắt cô ta thì nên ra tay từ Hoàng Nhất Hoà trước".
Một người đưa ra ảnh của Nhất Hoà, bên cạnh đó cũng là hình của cô.
Bọn họ đã điều tra kỹ, dạo này Hoàng Nhất Hoà rất hay tiếp xúc với cô gái này, muốn ra tay dễ thì nên ra tay từ với cậu ta.
"Cô gái này...".
Minh Thiên Doanh lên tiếng, rõ ràng người phụ nữ này là của Minh Hoàng Lễ! "Bắt được tôi muốn chơi chết cô ta, sao đó cho tên Minh Hoàng Lễ đó biết".
Hại hắn ta thê thảm như vậy, thì hắn ta sẽ trả lại gấp bội lần như thế.
Hắn mà chơi được thì sẽ quay video lại những đoạn đó, tư thế nào sẽ gửi lại cho ông anh trai yêu quý của mình xem!!! Ha ha.
Có như thế hắn mới trả được mối căm hận này.
"Được".
Một người khác lên tiếng.
"Chúc Chi Sơn! Sau khi xử lý xong cô ta, tôi sẽ ném cho các người, muốn chơi thế nào thì tuỳ".
Minh Thiên Doanh nói.
"Không sao cả.
Người phụ nữ của Minh Hoàng Lễ tôi cũng muốn nếm xem có mùi vị như thế nào khi dám đẩy nhà họ Chúc vào thế khó".
Chúc Chi Sơn căm thù Minh Hoàng Lễ vì đã đẩy nhà anh ta xuống vực thẩm.
Bây giờ có cơ hội đương nhiên sẽ không bỏ qua cho cô ta! Anh sẽ chơi chết cô gái đó.
Nụ cười đẹp thật, người cũng rất trong sáng lại đáng yêu.
Mới tròn mười bảy tuổi, là độ tuổi đẹp nhất của một người con gái nếu Minh Hoàng Lễ không dám động đến thì cứ để anh ta cưng chiều cô gái đó.
Còn về phần để cho Minh Thiên Doanh nếm trước, Chúc Chi Sơn cầm ly rượu lên uống một hớp rượu rồi cười nhạt.
Là đàn ông luôn muốn được hưởng sự trinh trắng của người con gái đó đầu tiên cả.
Những người đàn ông lao mình vào cuộc vui, bên cạnh đó là các cô gái ăn mặt thiếu vải đang ngồi bên cạnh rót rượu cho họ.
Tiếng nhạc sập xình khiến họ chìm vào trong cơn mê của rượu của xác thịt.
- -----------
Những ngày sau đó, Minh Hoàng Lễ đều đặn đưa đón cô đi học về.
Nhưng cũng cho cô cả tự do, cô thích đi với ai làm gì, anh cũng không còn quyết đoán như trước nữa.
Dạo này, Ngọc Lam Ái rất vui, thậm chí cô ấy từng nói sẽ nhanh đính hôn một chút.
Điều đó khiến cho Trần Quân hơi mất tự nhiên, nhưng chỉ dám cúi đầu làm bài tập mà thôi.
Ngay khi cả cậu đi làm thêm thì cũng không được tập trung cho lắm.
Hôm nay cậu đi đến một quán ăn để phục vụ.
Nhưng không ngờ lại gặp Thượng Quốc Khinh dẫn đến một người phụ nữ trạc tuổi anh ta.
Cử chỉ rất thân mật, họ ngồi đối diện nhau, cùng nhau gọi thức ăn.
Nhưng khi thấy Trần Quân thì Thượng Quốc Khinh tỏ ra rất ngạc nhiên và có chút mất tự nhiên khi thấy cậu.
Nhưng Trần Quân cũng tỏ ra không có gì, xem như không liên quan đến mình, cậu gật đầu chào anh ta một tiếng sau đó dọn thức ăn lên cho họ.
Cô gái đó có cử chỉ rất thân với anh, đút cho anh ăn.
Trần Quân làm việc nhưng vẫn luôn liếc nhìn về phía bàn họ!
Thượng Quốc Khinh thì xem như không có gì.
"Khi nào anh mới đính hôn".
Cô gái đó hỏi.
"Chúng ta còn gặp nhau được không anh? Em rất nhớ anh".
"Sẽ gặp chứ, liên hôn thôi, anh không có tình cảm với cô ta".
Thượng Quốc Khinh nói.
Nhưng Trần Quân không ngờ anh lại nói những lời đó.
"Nếu cô ta không phải chủ mẫu tương lai của Ngọc thị thì còn lâu anh mới để ý đến một cô nhóc".
"Đúng vậy".
Cô gái đó nói.
"Nghe nói vẫn còn trinh trắng được làm một lần sẽ rất tốt".
Anh ta cười, sau đó thì thì thầm vào tai cô ta mấy lời.
Cô gái nó nghe xong thì đỏ mặt, nhìn theo tay anh ta chỉ vào một hướng của khách sạn.
Trần Quân cũng không ngờ Thượng Quốc Khinh sẽ là một người như vậy.
Muốn làm khổ Lam Ái rồi thậm chí không chút thương tiếc khi sỉ nhục cậu ấy.
Bây giờ đã sắp đính hôn nhưng vẫn ra vào với người khác trong khách sạn.
Mặc dù cậu làm như không để ý đến nhưng khi anh ta có động tác nào thì cậu luôn liếc nhìn.
Rốt cuộc người trong gia tộc Ngọc thị đã tìm người liên hôn cho Lam Ái là thế nào đây!!!
Cậu cũng từng điều tra thử, rõ ràng đời tư rất sạch sẽ, không hề có người nào cả! Xem ra anh ta đúng là một con cáo già, lừa được nhiều người như vậy!!!
Trần Quân rất muốn xông đến đấm cho anh ta mấy đấm, nhưng lại thôi vì cậu không là gì cả với Lam Ái hết, không có tư cách xen vào việc này.
Cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn họ đi đến khách sạn, cậu liền đi theo.
Thấy họ đã lên phòng, cậu điên tiết lên!! Ngay tức khắc cậu liền gọi nói cho Lam Ái biết.
"Chuyện của tôi, cậu đừng xen vào! Người đàn ông nào mà không có người phụ nữ này nọ.
Vậy nhé".
Rồi Lam Ái tắt máy.
"Lam Ái!! Lam...".
Cậu nhìn điện thoại đã ngắt kết nối.
Cũng nhìn số phòng do dự không biết nên làm thế nào.
Bên trong phòng, Thượng Quốc Khinh cố ý đẩy giường tạo cảm giác thật mạnh, còn cô gái đó không ngừng rên rĩ và cầu xin!!
"A...a...nhẹ chút anh ơi...chết mất".
Cô gái đó vừa ngồi trên ghế sô pha ăn trái cây vừa nói.
"Nhanh quá...á...".
"Cho em sướng chết nhé".
Thượng Quốc Khinh uống hớp nước, bên ngoài có camera đang nhìn Trần Quân, anh chỉ cười.
Cuối cùng không chịu được nữa Trần Quân mới rời đi!
Anh cũng phất tay ra lệnh cho cô ta dừng lại.
Đưa cho cô ta một chiếc thẻ như đã thoả thuận trước đó.
Ngồi một lúc cô ta nhận tiền vui vẻ rời đi.
Thượng Quốc Khinh cũng nhắn lại cho Lam Ái biết chuyện hôm nay đã xảy ra.
"Ừm! Em biết, Trần Quân mới vừa thông báo cho em biết ".
Lam Ái nhìn ra cửa sổ mà nói.
"Ừm! Vậy xem ra anh cần phải đi đến vài nơi cậu ta làm việc với nhiều khác nữa."
"Đúng vậy." Lam Ái cũng thấy rất đúng.
- --------.