Ở một nơi khác, khi Trần Quân đuổi kịp Lam Ái thì đè cô ra mà hôn, tuy rất ngạc nhiên nhưng mà Lam Ái vẫn vùng vẫy, thấy vậy, Trần Quân giữ hai tay cô lên đỉnh đầu.
Sau đó hôn thật mạnh lên môi cô ấy, Lam Ái không chịu nên nhất quyết không hé môi thì Trần Quân cười nhẹ, rồi nhéo nhẹ eo cô ấy một cái, khiến cho Lam Ái giật mình la lên thì bị lưỡi cậu đưa vào.
"Ưm...ưm...".
Cái đồ mạnh bạo này! Nụ hôn đầu của cô!!
Họ hôn nhau ở hành lang của biệt phủ, không một bóng người qua lại, nếu có thì cũng đã bị các cô đứng nhìn lén họ hôn nhau ngăn lại.
Trần Quân biết mọi người đang nhìn nên cậu xoay người một cái thì đã bế Lam Ái đi vào phòng ngủ.
"Má!!!l".
Nhất Hoà vỗ đùi một cái thật mạnh.
"Gan ghê".
"Phì!!!".
Nghiêm Trung cười.
"Không phát sinh quan hệ đâu, do chúng ta nhìn lén họ".
Ờ!!
"Bỏ....bỏ xuống".
Lam Ái vùng vẫy thì bị cậu ném lên giường.
Cậu cởi bớt hai cúc áo của mình.
Lam Ái tức giận ném về phía cậu một chiếc gối, nhưng cậu lại tránh được, sau đó túm lấy chân Lam Ái rồi đè lên.
"Này....buông ra....".
"Không buông".
Trần Quân đã quyết định sẽ không buông tay cô thêm một lần nào nữa.
"Trần Quân!!!".
Lam Ái hét lên.
"Cậu muốn gì hả".
"Muốn em!! Muốn em không đính hôn với anh ta, người thuộc về anh chỉ có em mà thôi ".
Trần Quân úp mặt vào ngực cô mà nói.
"Ái Ái cho anh một cơ hội được không em".
"Không....tôi và Thượng Quốc Khinh đã sớm lên giường với nhau".
Cô vuốt bụng mình.
"Trong đây có một em bé nhỏ ".
"...".
Trần Quân liền bật dậy trừng mắt không thể tin được với Lam Ái.
"Em...em".
"Muộn rồi." Lam Ái cười.
Sau đó thì cô ấy ngồi dậy, chỉnh lại váy mình.
Nơi này vốn là nơi ở của Lam Ái cho nên cô trang điểm lại.
Rồi lại tủ lấy một bộ váy khác.
Cô muốn thay quần áo.
"Chúng tôi lăn lộn hằng đêm ở trên giường này".
Lam Ái nói, cô đặt tay lên khoá kéo sau lưng, vươn tay kéo nó nhưng không được.
Trần Quân bước đến giúp cô kéo xuống.
Lam Ái run run nhưng vẫn cố kìm lại sự kích động này.
Chiếc váy cưới trắng tinh được rơi xuống, cô ấy vốn không mặc áo lót cho nên lộ ra tấm lưng trắng nõn nà.
Bị kích thích, cậu không kìm chế được, hôn lên lưng cô.
"Anh không tin".
Cậu vuốt ve lưng cô.
"Ha ha!! Có cần đi xét nghiệm thai nhi cho cậu xem không".
Lam Ái không quay đầu lại mà mặc lại váy khác, rồi tự kéo lên.
Cố che đi vẻ mất tự nhiên của mình.
"...Được".
Trần Quân gật đầu.
"Nếu là vậy thì nó sẽ là con của anh".
"....".
Đồ tồi!! "Cao thượng quá nhỉ? Nhưng tôi không cần, cha nó là Thượng Quốc Khinh." Lam Ái thay giày bệt vào.
"Em có tin! Anh bây giờ sẽ ra ngoài đó nói, em đang mang thai con của anh, gia tộc Thượng thị sẽ không muốn một đứa con ngoài giá thú đâu đúng không ".
Trần Quân khom người giúp cô mang giày cậu thản nhiên nói như là con của mình.
"Cút ".
Lam Ái đạp cậu một cái, nhưng bị cậu giữ chân lại, sau đó kéo cô vào lòng.
"Ái Ái! Con ai cũng được, anh không quan tâm đâu em".
"Tôi thì quan tâm".
Cô không chút thương xót đẩy cậu ra, cô bước về phía cửa thì cậu vẫn đi theo.
Một người níu, một người lại kéo, cứ thế khi ông bà lão phu nhân của Lam Ái ho khẽ thì họ mới dừng lại.
Trần Quân đứng thẳng người không hề sợ hãi khi bị quan sát.
Mọi người được mời vào phòng khách của gia tộc để nói chuyện.
Phía trên thì có ông bà lão phu nhân, ở dưới thì Minh Hoàng Lễ ngồi thản nhiên uống trà, sau lưng anh là bốn hộ vệ đứng bên cạnh, ngồi cạnh anh là cô.
Đối diện anh là Lam Ái, các bạn của cô cũng ngồi vào ghế, nhưng duy nhất Trần Quân lại không ngồi, cậu đứng ở giữa như thế.
"Em đi toilet một chút nhé".
Cô thì thầm vào tai anh.
Minh Hoàng Lễ gật đầu, vốn dĩ muốn Thanh Nguyệt đi theo cô nhưng Thanh Nguyệt lại không khoẻ nên cô không muốn.
Vì tiệc đã bị huỷ bỏ nên cô đã được thay một chiếc quần jean và một áo sơ mi, bên trong ngoài áo lót thì còn có thêm một chiếc áo dây trong đó.
Cuối cùng cũng chỉ có Nhất Hoà đi theo cô mà thôi.
Cô được anh đưa cho một chiếc áo thoát để cô mặc vào.
- ----------
Vì buổi tiệc đính hôn bị huỷ bỏ, ông bà phải đi xin lỗi với một số khách mời lớn.
Cho nên mới đến muộn.
Trên bàn trà là một sấp tài liệu của Trần Quân, gia cảnh rất bình thường có thể nói còn khó khăn.
Cậu ta vẫn đứng đó, ông bà lại không thèm đoái hoài đến, Lam Ái ho khẽ một tiếng nhướng mày nhìn anh họ mình.
"Ngồi đi, đứng đó làm gì".
Anh chỉ vào vị trí bên cạnh anh cách một ghế.
Trần Quân nói cảm ơn nhưng chân lại không nhúc nhích.
"Tôi không thích đang uống trà lại có người đứng như vậy".
Anh cẩm tách ra lên rồi thổi nhẹ một cái.
"Mất phong cảnh".
Khụ! "Ngồi đi".
Lão phu nhân mới nói.
Cháu trai đã lên tiếng bà cũng nên nể mặt.
Trần Quân nói một tiếng cảm ơn, rồi ngồi vài vị trí đã được anh chỉ định.
Lão thái gia cũng không thèm ngó đến một tiếng, nhưng vì anh đã nói như vậy ông cũng nhắm mắt làm ngơ.
Vì lời nói của anh xưa nay rất có trọng lượng, nếu Ngọc thị truyền cho nam thì chắc chắn anh là ứng cử viên duy nhất và là chắc chắn nắm quyền.
"Chơi bời chán rồi à, nay mãi mới thấy cháu quyết định".
Ông lão hỏi anh.
"Vâng".
Minh Hoàng Lễ cười.
"Để ông bà phải lo lắng, cháu cũng xin lỗi, một lát nữa cháu sẽ giới thiệu vợ cháu cho ông bà biết ".
"Hừ! Cô bé đó mà cũng để ý đến cháu à".
Bà lão hỏi, bà đã nhìn thấy cô khi ở cạnh anh, tuy khi đó bận rộn việc Lam Ái ở buổi lễ cho nên bà mới không hỏi thăm được.
Người rất xinh đẹp, lại đoan trang, bà rất thích.
Minh Hoàng Lễ lại cười, thích chứ, thậm chí họ còn lăn lộn nhiều đêm, nhiều lần như vậy rồi.
Với nếu ông bà của anh mà có ngăn anh cũng sẽ không để ý, vì quyết định anh đưa ra thì không ai ngăn được.
Anh không phải tiền trảm hậu tấu nhưng phải nắm chắc trong tay anh mới đưa cô về cho ông bà gặp mặt.
Nếu không thì anh sẽ không để ai gặp cô đâu.
Bé cưng nhà anh đâu phải ai muốn gặp thì gặp đâu.
"Không cần nói chuyện của cháu đâu ạ, vẫn nên nói chuyện của Ái Ái thì hơn".
Minh Hoàng Lễ nói.
"Chuyện hôm nay xảy ra không được tốt cho lắm".
Trần Quân tự giác đứng dậy sau đó khuỵu gối xuống cúi đầu với ông bà.
"Hôm nay cháu hành động khinh suất, mong ông bà tha lỗi, nhưng mà nếu cháu không làm như vậy thì có lẽ đời này cháu sẽ ân hận cả đời".
Lam Ái đỡ cậu đứng dậy.
Nhưng Trần Quân lại nói không sao và không đứng dậy.
Lam Ái cũng chỉ có thể đứng nhìn mà thôi.
"Cháu biết mình không có tài cán gì? Gia thế, thân phận điều không bằng anh ta cũng không bằng Ngọc thị".
Trần Quân nói.
"Nhưng mà đây không phải là cuộc sống mà cháu có thể lựa chọn được nó, cháu không được lựa chọn gia đình, thân phận hay cuộc sống giàu sang".
Không ai muốn nghèo cả, cũng không ai muốn bản thân mình nằm ở dưới đáy tận cùng của xã hội.
Ai mà không muốn mình được sinh ra trong một hoàn cảnh tốt nhất chứ.
Nhưng....không ai lựa chọn được cả.
Có thể nói do số cậu không tốt, nên không được đầu thai vào nhà giàu khác.
"Nhưng cháu chưa bao giờ oán trách ba mình cả".
Tuy nhà cậu nghèo, nhưng luôn dạy bảo cậu rất tốt, chỉ khi ông ngã bệnh thì vẫn luôn tự trách bản thân mình là gánh nặng của cậu.
Ông bà lại không nói gì.
Minh Hoàng Lễ kêu cậu đứng lên.
Hỡ chút thì quỳ làm như nhà họ đang chèn ép cậu không bằng vậy đó.
"Tôi vốn không khinh khi cậu".
Bà lão nói.
"Nhưng mà gia tộc Ngọc thị vẫn luôn phải có người gánh vác.
Lam Ái là người đã được định sẵn là không được lựa chọn tình yêu".
Bà lão nói.
"Cậu hiểu không?".
Cậu đương nhiên hiểu, chỉ là không muốn trốn tránh bản thân mình nữa thôi.
"Nếu Ái Ái lấy cậu? Cậu cho nó được cái gì? Tương lại của Ngọc thị đời tiếp theo nằm trong tay của Ái Ái".
Ông lão cũng nói.
Trần Quân im lặng, đúng vậy cậu không cho Lam Ái được gì cả? Tư cách ở đâu cậu có thể dám chắc rằng Lam Ái đi theo cậu sẽ sống tốt.
"Thân là chủ mẫu nó không được lựa chọn, mọi sự sắp xếp phải nghe theo bề trên khi đã được chọn làm chủ mẫu".
Giọng bà đều đều nói.
Tuy đã già nhưng vẫn không che giấu đi được vẻ sắc bén của người từng nắm quyền.
"Hôm nay cậu nói cho con bé được cuộc sống tốt, nhưng chúng tôi không cần".
"Thứ chúng tôi muốn là quyền lực, sự hưng thịnh của một gia tộc hàng trăm năm nay".
Lam Ái sắp khóc luôn rồi, cũng chỉ biết cầu cứu anh họ mình mà thôi.
"Cho cậu ta một cơ hội đi ông bà".
Anh bước lên châm trà cho họ.
"Cậu ta từng giúp cháu một việc lớn, xem như ông bà nể mặt đứa cháu trai này, cho hai đứa trẻ một cơ hội đi".
"Với lại....uyên ương mà chia cắt lại không hay? Đúng không ông bà".
Khi ông bà định nói gì thì bị tiếng hốt hoảng của một người hầu vang lên.
"Bắt....bắt cóc rồi".
Cô người hầu vội vàng chạy vào.
Ly trà trên tay Minh Hoàng Lễ cũng rơi xuống.
Anh là người phản ứng đầu tiên.
"Ai!! Cô nói ai hả".
Minh Hoàng Lễ nắm hai vai cô ta mà hỏi? Trên mặt không giấu được sự sợ hãi và lo lắng.
"Cô...cô gái đi theo thiếu gia, với một thanh niên".
Cô người hầu cũng hoảng sợ vô cùng.
Khốn kiếp! Anh bước thật nhanh để rời đi.
Cô người hầu vội đưa mọi người đến đó.
Thanh Phong vội vàng phân phó mọi người bao vây nơi này lại.
Vì dám xông vào Ngọc thị bắt người thì xem như đã lên kế hoạch cụ thể.
.........