Đúng vậy! Hắn ta nói đúng, thân phận của anh đầy nguy hiểm.
Nhưng cuộc sống cô muốn là tự do.
Chứ không phải cuộc sống như thế này!
"Kệ hắn ta! Hiện tại cậu nên thu xếp để cô bé này đến nơi ở của Hoàng Nhất Thiên thì tốt hơn ".
Lục Thế Phương nói.
"Ừm!" Nhìn cô gái nằm trên giường! May mà không sao.
Vốn dĩ anh đã đi đến nơi ở của Hoàng Nhất Thiên rồi! Nhưng anh không yên tâm thuộc hạ còn nói bác sĩ đến xem cho cô.
Điều đó làm anh vô cùng lo lắng.
Vội vàng quay xe lại.
May mắn cô không làm sao! Chỉ là tên khốn đó biết cô ở nơi này rồi, anh cần phải đưa cô đi!
"Những người hôm nay phạm lỗi phạt một trăm roi".
Minh Hoàng Lễ nói với bốn thuộc hạ canh gác phòng cho cô.
"Làm gương cho mọi người tránh lần sau phạm lỗi".
"Rõ".
Bốn thuộc hạ không ai nói gì, may là hôm nay không sao, nếu mà phu nhân có chuyện, lão đại chắc chắn sẽ không tha cho bọn họ.
Chứ không đơn giản là một trăm roi.
Rồi anh ôm lấy cô lên.
Nơi này vốn đã không an toàn, anh cần đưa người đi ngay.
"Anh đưa em đi đến nơi khác cho bé cần tịnh dưỡng nhé".
Anh hôn lên môi cô.
"Hiếm khi cậu dịu dàng.
Ý cô bé xinh thế!! Thảo nào cậu tìm kiếm lâu như thế".
Lục Thế Phương tò mò nên cũng nhìn xem không ngờ xinh quá đi! Mới có mười sáu tuổi như một búp măng mới nhú, thử hỏi sao này cô trưởng thành sẽ khuynh sắc khuynh thành thế nào đây? Tuyệt sắc giai nhân mà.
Anh không trả lời, anh lấy áo thoát che mặt cô lại!! Muốn nhìn phụ nữ của anh sao? Còn lâu.
Hừ.
"....".
Lục Thế Phương.
Keo kiệt khen một câu thế thôi mà làm thấy ghê!! Hừ.
Thanh Phong lái xe đưa anh đến khu nghĩ dưỡng ở trên núi Nam Thanh.
Anh ôm cô vào lòng.
Anh sẽ bảo vệ em nhé bé con.
Sẽ không để ai làm tổn thương đến em.
Hơn hai tiếng đồng hồ ngồi trên xe.
Cuối cùng cũng đã đến nơi.
Hoàng Nhất Thiên và Hoàng Nhất Hoà đã đợi sẵn.
Bọn họ cũng muốn nhìn cô bé của Minh Hoàng Lễ nhưng khi bọn họ thấy chỉ là một chiếc áo của Minh Hoàng Lễ che mặt cô lại.
".....".
Hoàng Nhất Thiên cùng với Hoàng Nhất Hoà!!!
"Cậu đưa cô bé này lên phòng đi".
Nhất Thiên dẫn đường anh đi.
Anh gật đầu.
Nhất Thiên thu xếp cho anh xong tất cả thì ra về nhưng Nhất Hoà nhất định không về, anh ta phải ở lại đây xem hoa Bích huyết chân tình thất diệp hoa nở mới được.
Cuối cùng anh ta cũng ra về nhưng lại bị Nhất Thiên túm lấy cổ áo xách lên, anh ta la í ới nhưng không ai quan tâm.
Loại hoa đó nở chỉ có người dâng máu mình lên mới có thể nở, nếu không nó sẽ tan biến.
Nếu bị Nhất Hoà phá đám, anh ta tin chắc Minh Hoàng Lễ sẽ truy đuổi giết Nhất Hoà bằng mọi cách.
Anh ta cũng giải thích cho em trai mình biết về loại hoa đặc biệt đó! Khi nghe xong Nhất Hoà ngoan ngoãn ra về nhưng khi hoa được hái xong, anh ta cũng muốn xem chắc là được.
Được anh cả đồng ý anh ta không còn la lối nữa.
Anh chống cằm nhìn về phía đường.
Dù sao cũng là một sinh mạng, nếu hoa không nở, sẽ không cứu được cô bé đó, và cũng sẽ không cứu được mẹ anh ta.
Vì em gái mất tích nên mẹ lúc nào tinh thần cũng mệt mỏi thất thường.
Có lúc tỉnh táo có lúc lại thất thần, tìm kiếm con mình.
Gia đình anh ta may mắn có được ngọc trai đen năm do một lần anh ta đi ra biển chơi nhặt được.
Anh ta sinh ra trong một gia đình bề thế nên dễ dàng biết được ngọc trai này quý hiếm, sau khi xem xét mới biết được là hai ngàn năm.
Nó được xem là bảo vật trấn áp của cả gia đình anh ta.
Nhưng hôm nay anh cả lại đưa nó cho anh của mình để cứu mạng cô gái nhỏ đó.
Không hiểu sau, sau khi nghe cô bé đó cần huyết thanh để cứu mạng, Nhất Hoà lại đau lòng đến thế này! Anh chỉ mong cô bé đó mọi chuyện bình an.
Đoạn tình này Nhất Hoà giành cho cô bé đó không phải là tình yêu nam nữ.
Mà chỉ là tình thân, có lẽ giống như em gái đã thất lạc của anh ta.
Đã nhiều năm em gái anh mất tích, nhưng gia đình vẫn chưa một ngày nào đó, từ bỏ cơ hội này.
Nơi nào có tin tức của em gái, gia đình anh đều đến nhưng chỉ là thất vọng.
Anh cầu mong nếu em gái còn sống thì sẽ phải sống tốt, anh không muốn em gái mình sống khổ đâu.
- --------
Sau khi thu xếp mọi việc ổn định cho cô, anh cho người truy tìm Nhân sâm năm ngàn năm.
Ngọc trai đen một ngàn năm nhưng anh được Hoàng Nhất Thiên đưa đến hai ngàn năm.
Tung tích hoa Bích huyết anh đã có, chỉ cần đợi hoa ra nụ nữa thôi là anh sẽ dùng máu của mình để cho hoa nở.
Nhưng đối với thứ tưởng chừng nhưng khó tìm lại tìm được, còn nhân sâm thì...!hiện tại anh vẫn không có tung tích.
Nhưng nếu vẫn còn có cơ hội hoặc tung tích, bằng mọi giá anh đều đem nó về làm thuốc cho cô.
"Em đã tính ra được nơi nào hoa nở chưa vậy".
Thanh Phong hỏi Thanh Nguyệt.
"Tạm thời vẫn chưa, nhưng em nghe nói bên châu Âu phòng đấu giá Lauren nó người tìm được Nhân sâm năm".
"Được! Thanh Phong cậu chuẩn bị tiền, tạm thời cậu đem tất cả đến châu Âu.
Chúng ta nhất định phải có được nhân sâm đó.
Khi đó cậu và Thanh Nguyệt cùng đi đến đó".
Anh nói với Thanh Phong.
"Rõ".
Thanh Phong vội vàng đi tìm ngay.
"Anh có việc ra ngoài.
Em ở lại nơi này chăm phu nhân."
"Rõ ạ".
Nếu nhân sâm năm ngàn năm mà xuất hiện, ai nấy đều mê cả.
Đặc biệt các nhà tài phiệt ai cũng mong muốn có nó.
Sẽ là một cuộc cạnh tranh khốc liệt nhất.
Anh cần chuẩn bị một số thứ, nếu tiền không thì chưa chắc đã đủ.
Nhân sâm là một thứ quý hiếm có tiền chưa chắc đã mua được nó.
- ---------
Sau khi Âu Dương Thế Khanh về lại tổ chức, thuộc hạ của anh ta vội vàng đi nghiên cứu máu của cô.
Nam Kha băng bó lại vết thương cho anh ta.
Cái tên khốn Minh Hoàng Lễ này! Mẹ kiếp! Anh ta cũng bị lừa rồi! Cứ nghĩ chỉ là kẻ ăn chơi phá hoại mà thôi.
Thật không ngờ!! Giỏi thật, đến cả anh ta đây bị hắn ta lừa nhiều năm thế này mà vẫn không nghi ngờ!!! Má nó thiệt chứ!!
Thằng khốn nạn mà.
Anh ta tức giận ném vỡ cả bình trà.
Thằng khốn này! Ông đây sẽ trả thù hai vết đạn này.
"Lão đại ".
Người mà đi với anh đến bệnh viện thăm cô.
"Nói!".
"Hiện tại theo tôi thấy tình hình của Thập lục không được khả quan cho lắm.
Hôm nay tôi kiểm tra và làm thí nghiệm thì tôi phát hiện với máu này của cô ta, đã bị mất sóng điện não và sóng điện từ ".
"Có cách nào không".
Anh ta biết một khi đã mất sóng điện não thì chỉ có con đường chết mà thôi.
Nhưng anh ta không muốn cô gái mà anh ta nuôi nhiều năm như thế, hôm nay ra đi lại bị thương nặng.
Nếu có cách anh vẫn sẽ giúp cô qua cơn nguy hiểm này! Tự do là của cô nhưng anh cũng sẽ không bỏ mặc cô nguy hiểm mà anh không giúp!
"Có cách nhưng vốn không tìm được".
"Nam Hiên! Cậu nói đi".
Cậu ta là bác sĩ sẽ có cách.
"Lão đại! Tôi đã đến nơi cùng với anh xem Thập lục! Tình hình anh cũng thấy rồi.
Hiện tại cần có Ngọc trai đen hai ngàn năm.
Nhân sâm năm ngàn năm và hoa Bích huyết chân tình thất diệp hoa ".
Nam Hiên nói.
"Bích huyết chân tình thất diệp hoa?" Âu Dương Thế Khanh lập lại lời anh ta nói.
Hoa này anh ta biết năm mới nở, nhưng cần máu của người mới có thể nở!! Chân tình đổi chân tình!
Hoa này xưa nay khó nở, gần như không ai có tung tích của nó.
Đến nay Thập lục cần có nó để làm thuốc sao?
Anh ta tin chắc Minh Hoàng Lễ đang truy tìm những thứ này.
Quả nhiên anh đoán không sai.
Các thợ săn tiền thưởng đều đi tìm nhân sâm năm ngàn năm theo lời bang Hắc Phong.
Vậy anh ta cũng biết loài hoa này! Anh ta sẽ đích thân lấy máu mình làm cho hoa nở sao! Haha.
Tốt
Tốt lắm.
"Cậu mau cho người đi tìm tung tích hiện tại của Minh Hoàng Lễ.
Nếu bên phía anh ta xác định được có hoa bích huyết cậu thông báo lại với tôi".
Âu Dương Thế Khanh nói với Nam Kha.
"Thuộc hạ tuân lệnh ".
Nếu tên đó xác định sẽ lấy máu nuôi hoa thì anh ta đợi sau khi lấy được hoa, sẽ đoạt lấy nó.
Đem Thập lục về bên mình.
Thập lục sẽ phải là của anh.
Chỉ có thể là của anh.
Ai mà giành cô, anh sẽ giết tất cả.
Cô có mười bốn năm ở với anh! Bên anh! Đương nhiên anh sẽ hơn tên này.
Hắn là cái thá gì chứ! Phì.
Thập lục bị chính Ina đâm bị thương, nên anh ta sai thuộc hạ đem Ina đến cho anh.
Anh sẽ đích thân trả thù cho cô! Dám động đến người của anh sao.
Khi thuộc hạ đến nơi ở của Ina chỉ đứng ngoài phòng nghe tiếng kêu rên thảm thiết của cô ta mà thôi.
Anh ta liền đi về báo cáo với thiếu chủ.
Khi Âu Dương Thế Khanh biết được! Anh ta chỉ cười nhạt.
Cái giá mà cô ta phải trả khi đã đụng đến người của anh.
"Thật không".
Âu Dương Thế Khanh cũng không tin.
"Thật, tôi nghe dì Hà báo lại, dì ta đã đứng rất lâu và chứng kiến toàn bộ".
"Được.
Nói lại với Châu Thăng.
Khi nào chơi chán.
Đưa đến đây! Tôi muốn đích thân xử lý cô ta".
"Rõ".
Tên thuộc hạ vội vàng rời đi.
- -------
"Tha...cho...tôi...xin anh".
Ina van xin hắn ta.
"Im lặng".
Trần Thăng bắt lấy hai tay đang làm loạn trên vai mình để lên đỉnh đầu.
"Kêu lớn một chút".
Thân dưới Trần Thăng lại đâm vào sâu thêm
"Ưm...!a".
Ina làm theo lời hắn.
Lúc sau thì Trần Thăng rút ra rồi lật úp người Ina lại, hắn muốn vào từ phía sau.
Ina lúc này đã rất mệt mỏi.
"Đừng...tôi mệt ".
Trần Thăng chuẩn bị đâm vào nghe cô ta nói như vậy thì nhìn ra ngoài cửa thấy vẫn chưa đi.
Liền ra dấu cho Ina nhìn theo.
"Kêu lớn lên, tôi sẽ không đút vào nữa".
Hắn nói vào tai của Ina.
"Ưm....a....đừng mà....tha cho tôi đi...!hu hu".
Ina lúc này không hiểu thì uổng cho cô ta sống hơn hai mươi năm rôi.
Trần Thăng cũng không đi vào, hắn mơn trớn lưng của Ina, hôn lên đó và vỗ vào mông của cô ta một cái, khiến cho nó run lắc dữ dội.
"Anh...".
Ina quay đầu trừng mắt hắn.
"Nhẹ một chút đi".
"Hiếm khi ngoan như vậy".
Hắn ta nhếch môi mình lên, thấy người bên ngoài chưa đi.
"Làm một làn nữa nhé, tôi sẽ thật nhẹ nhàng, nhưng cô phải hợp tác, hiểu không".
"Hiểu...hiểu....a".
Không đợi Ina nói hết thì hắn đã thẳng lưng mà đâm vào thật sâu, rồi lại rút ra.
Hắn kéo Ina về phía mình rồi liên tiếp ra vào.
Đúng như hắn đã nói, ra vào rất nhẹ nhàng, khiến cho Ina run lên từng hồi tiếng rên cũng theo đó mà thành thật hơn rất nhiều.
"Nhanh....nhanh hơn...ưm....".
Ina nhoài người về phía hắn, khom xuống để được nhiều hơn.
"Không ngờ em lại d.â.m như vậy".
Hắn ta nói.
"A....sâu quá....ưm...".
Trần Thăng và Ina như hoà lại thành một, người đứng bên ngoài nghe hết không đổi sắc mặt về báo cáo lại với thiếu chủ, họ đã theo dõi hơn hai tuần nay, biết được Trần Thăng không hề nhẹ nhàng nên cũng không theo dõi nữa.
"A...mệt....ưm...".
"Được đợi tôi cùng ra...".
Ha!
Hắn đâm mạnh hơn, sau đó bắn hết vào trong người của Ina.
Hộc hộc.
Ina thở dốc nằm sắp còn hắn thì đè lên.
Lúc sau hắn mới bước xuống.
Ina kéo chăn lại.
Thấy vậy liền ôm lấy Ina vàp phòng tắm..