"Cậu cho người theo dõi cô gái đó".
Anh nói với Thanh Phong.
"Đã rõ".
"Theo dõi được biết được nơi ở, tạm thời án binh bất động, tránh cho bứt dây động rừng".
"Vâng thuộc hạ đã rõ".
"Lão đại." Thanh Nguyệt bước vào.
"Tôi đã đi điều tra được, phu nhân vốn không hề học ở đây, hôm đó phu nhân gặp nạn vô tình được cô gái kia giúp đỡ mà thôi."
"Em ấy thế nào!! Bị thương nặng không".
"Cô gái kia không nói, tôi nghe chuyện này qua được từ các bạn học".
Khi cô đi vòng quanh ngôi trường, có nghe các học sinh bàn với nhau.
Vốn không phải người nhiều chuyện, khi nghe được liên quan đến bị thương thì đã dừng lại.
"Chính mắt tớ thấy rõ ràng, là Nguyệt Tâm đã đưa đồng phục trường của chúng ta cho cô gái kia.
Cô gái kia tớ thấy đầy máu".
"Nặng không???"
"Tớ đứng từ xa, cô ấy đẹp lắm!! Khi cô gái kia đi tớ còn nghe Nguyệt Tâm gọi Tuyết Thanh hay Thanh Tuyết gì đó".
"Ghê thật! Coi chừng những người kia đến đây để tìm Trần Nguyệt Tâm đó.
Tốt nhất các cậu né cô ta ra đi ".
"Đương nhiên".
Khi nghe đến đây các học đã đi khuất, lúc này Thanh Nguyệt mới chắc chắn là phu nhân!!!
Truy sát?
Phu nhân đang bị thương?
Thanh Nguyệt vội chạy về lại phòng hiệu trưởng và cô phải đi báo với lão đại.
"Lão đại! Em nghĩ là phu nhân đã bị thương tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng nhưng để lâu e là sẽ không tìm được phu nhân".
"Cho người đi theo cô gái kia.
Thấy cô ta thân thiết hoặc đưa tiền cho phu nhân! Lập tức nói với tôi ".
Anh không để vụt mất cô nữa.
Bao nhiêu đây quá đủ rồi.
"Rõ".
Bọn họ cùng nhau ra về.
Tuy Trần Nguyệt Tâm lúc này vô cùng thắc mắc về hành động của bọn người kia.
Nhưng cô gái ở cạnh nhà của cô ta, chỉ có một mình.
Sau khi học xong, Nguyệt Tâm vội về nhà ngay, cô lo cho cô gái kia sẽ gặp chuyện.
Đúng như cô dự đoán, căn nhà nhỏ của cô gái kia bị xáo trộn cả lên.
Còn có vết máu!! Lúc này Nguyệt Tâm vô cùng sợ hãi.
Cô vội vàng ra khỏi căn nhà nhỏ đó.
Khi cô rời đi, một đám người liền đi theo cô gái đó.
Và có một vài người khác, lúc này đang xuất hiện tại căn nhà nhỏ đó.
Minh Hoàng Lễ đau lòng.
Tay anh siết chặt thành nắm đấm.
Máu!! Khắp nơi toàn là máu.
Cô gái nhỏ của anh.
"Lão đại.
Phát hiện súng giảm thanh".
Thanh Phong sau khi kiểm tra thì nói lại với anh.
"Dựa vào những đầu đạn được bắn ra ít nhất điều là thủ là không......!không chỉ có một người.
Lão đại ngoài ra tôi tìm được một chiếc phi tiêu".
Thanh Phong đưa nó cho anh.
"Tra!!! Tra ra cho tôi".
Anh đấm vào tường một cái thật mạnh.
Bọn khốn!! Cô gái nhỏ như thế mà bọn họ dám truy sát cô.
"Đem đầu đạn đi phân tích xem là của ai, biết được lập tức trả lại cho họ".
"Rõ".
"Đem cả chiếc phi tiêu này! Điều tra xem nó là của ai".
"Rõ".
Anh đi khắp nơi ở căn phòng nhỏ của cô.
Anh tưởng tượng ra cô gái nhỏ hằng đêm ở một mình nơi này.
Cô đơn lẻ bóng, không có ai giúp cô, chỉ có thể tự mình cứu lấy mình!
Cô đã trải qua những gì? Sát thủ?? Truy sát
Năm đó khi mất tích đã xảy ra chuyện gì.
Bao năm nay cô sống tốt không? Tim anh đau vô cùng, xót xa cho cô gái nhỏ của anh.
Anh lật từng trang sách mà cô để lại.
Anh vô tình nhìn thấy hình viên kim cương đỏ? Cô cần à! Vương Hoành sao?
"Tra cho tôi.
Người Vương Hoành này có nắm giữ viên kim cương đỏ nào không".
"Vâng".
Thanh Phong đi điều tra.
Khoảng năm phút sau thì đã có kết quả?
"Đúng vậy thưa lão đại? Viên kim cương đỏ đó ông ta đấu giá được với triệu đô.
Hiện tại ông ta đang cho người canh giữ vô cùng nghiêm ngặt.
Tôi còn điều tra được ba ngày nữa ông ta sẽ cho mọi người chiêm ngưỡng viên kim cương đỏ đó".
"Thiệp mời! Tôi cần hai thiệp mời".
Minh Hoàng Lễ nói.
"Có! bang của chúng ta có." Thanh Phong nói.
"Ông ta mới vừa gửi đến cho Thanh Giao.
Không điền tên, ông ta nói lão đại đến thì hãy ghi tên mình vào!" Đây là đặc quyền dành cho bang của bọn họ.
"Đưa đến đây cho tôi một thiệp mời" anh muốn để lại cho cô.
Muốn xác định cô có đến không! Anh muốn một lần nữa được nhìn thấy cô!
"Vâng".
Hơn mười phút sau Thanh Phong đưa cho anh một thiệp mời màu đen.
"Cô bé! Nếu em thấy được thư mời này xem như anh muốn giúp em mà thôi." Khi anh để lại lời nhắn cho cô thì anh đi ngay.
Anh tìm em lâu quá! Mười bốn năm rồi.
Cô bé! Em sống tốt không! Anh muốn bảo vệ em, nếu thế giới này không ai cần thì anh chỉ cần em mà thôi.
Cho dù có làm gì đi chăng nữa.
Anh vẫn luôn chống lưng cho em.
- --------
Trở lại một tiếng đồng hồ trước.
Lúc này Minh Hoàng Lễ đang nói chuyện với Trần Nguyệt Tâm.
Thì cô đang ở nhà chuẩn bị một số việc cần thiết, thì cô bỗng nhiên dừng tay lại.
Cô nhắm mắt lại, yên tĩnh cô muốn nghe xem người đến là ai? Sát thủ??
Người của anh ta sao.
Anh ta không buông tha cô.
Hai tay siết chặt lại.
Anh muốn có được cô thế sao!!! Cô sẽ không để anh ta được như ý nguyện.
Vội vàng lấy vũ khí phòng thân của mình.
Nấp vào trong một góc.
Khoảng sáu người bước vào.
Tay cô siết chặt lại vũ khí của mình.
Xưa nay lúc huấn luyện chưa từng bao giờ dùng tốt súng, nhưng bù lại luôn nghe được bước chân của người khác trong phạm vi m và kỹ thuật tốt nhất của cô là phóng phi tiêu.
"Kiếm cho kỹ.
Giết không tha".
Một người nói.
"Rõ".
"Chíu!! Chíu".
Hai chiếc phi tiêu được phóng ra.
Một mũi trúng ngay cổ và một mũi trúng hay tim.
Hai người đó chết ngay lập tức.
"Thập lục".
Một người gọi cô.
Bọn họ đều đã lên nòng súng!
"Là tôi".
Tôi bước ra.
Trên tay còn cầm theo bốn chiếc phi tiêu.
"Ai phái các người đến đây".
"Cô sẽ biết sau khi chết! Giết ".
Anh ta ra lệnh.
"Có phải chăng anh đã quên! Súng của các người nhanh hơn phi tiêu của tôi nhanh".
Vừa dứt lời cô liền phóng ra bốn chiếc phi tiêu.
Xưa nay cô luôn nhắm kỹ mục tiêu, nhưng không ngờ chỉ có một người chết.
Cô thì bị một vết đạn ở ngay vai mình.
"Pằng!".
Anh ta bắn ngay về phía cô.
Lách người một cái liền nhanh chóng dùng tay bịt lại vết thương của mình và phóng ra hai chiếc phi tiêu trúng vào vai anh ta.
"Đại ca".
Hai tên thuộc hạ la lên.
Sau đó nhanh chóng nhảy ra cửa sổ trốn đi.
"Không sao! Đuổi theo! Tiểu thư đã có lệnh giết chết không tha".
Anh ta nhanh chóng đuổi theo thập lục.
Lúc này cô đã đi ra ngoài đường.
Cô mặc màu đen nên cho dù có bị thương cũng không ai nhìn thấy, nhưng cô phải nhanh chóng cầm máu!
Nếu không cô sẽ chết.
Cô vào một cửa hàng mua một ít thuốc cầm máu và vào một con hẻm nhỏ để băng lại vết thương.
"Cô có làm sao không".
Một thanh niên hỏi.
Trên tay anh ta lúc này cầm một túi thức ăn và có một cô gái.
Cô lập tức cảnh giác, nhìn về phía bọn họ.
"Cút đi".
Vội vịn tường mà đứng dậy.
"Cậu bị thương rồi".
Cô gái kia chạy lại.
"Tôi...!tôi giúp cậu nhé".
Cô gái đó nói.
"Không cần".
Cô liền bước đi.
Bước chân khập khiễng.
Một tay vịn vết thương, một tay vịn tường mà đi.
" ngoài kia có ba người che mặt đang tìm người, có phải là cậu không".
Cậu con trai hỏi.
Cô không trả lời, bước đi nhanh hơn.
Cô biết bọn họ là người tốt.
Nhưng không muốn liên luỵ ai! Xưa nay luôn một mình? Cô vốn không tin ai.
"Bọn họ rất hung dữ, cậu đi ra sẽ mất mạng.
Nơi của tôi an toàn.
Hiện tại cậu cần được lấy vết đạn ra".
"Sao các người biết".
Cô quay đầu lại hỏi, ánh mắt lạnh nhạt.
Đầy cảnh giác.
"Gia đình cậu ấy là quân nhân.
Chúng tôi đi đến nhà bạn.
Nhà cậu ấy ở đây.
Rất an toàn.
Hiện tại đám người kia có lẽ đang tìm cậu.
Nếu cậu đi sẽ mất mạng".
Cô gái nói nhìn vết thương trên tay cô lại nhíu mày.
"Với lại...!nếu tôi đoán không lầm máu của cậu không cầm được.
Hội chứng máu không đông à".
Cô không trả lời! Quân nhân? Ha! Khi xưa có quân nhân đến cứu cô thì có phải tốt rồi không!! Nhưng không trách ai cả.
Đó là số phận của cô!
"Mau đi! Ở đây nguy hiểm.
" cậu thanh niên vội kéo cô đi.
Cô nhắm mắt lại, bọn người kia không nằm trong phạm vi m.
"Bọn người kia sẽ không đến nhanh vậy đâu.
Cảm ơn ".
Rồi cô ngất đi.
"Nghiêm Trung! Mau mau bế cậu ấy".
Cô gái la lên.
"Giúp anh." Cậu con trai đưa túi đồ cho cô gái đó, rồi vội bế thập lục đi vào trong ngõ hẻm vào một căn nhà!
"Ai vậy".
Cô gái khác hỏi.
Bị thương!!
"Chuyện gì vậy Lam Ái ".
Cậu con trai khác lại bước ra.
"Ai thế! Bị thương sao.
Mau đưa vào phòng tôi".
Cậu con trai kia chỉ theo.
"Ừm".
Nghiêm Trung vội bế thập lục vào trong một căn phòng.
"Phượng Nghi, Lam Ái các cậu là con gái.
Giúp cô ấy cầm máu đi".
Nghiêm Trung nói.
"Được!".
Hai cô gái vội đi vào cầm máu cho cô gái đó.
Hai chàng trai nhanh chóng ra ngoài.
"Nhà cậu có nước khử trùng không, mau khử trùng đi cho tan bớt mùi máu.
"Có".
Cậu ta vội làm theo.
"Có chuyện gì vậy".
Vừa làm cậu ta vừa hỏi.
"Tôi và Phượng Nghi đi đến đầu hẻm nhà cậu thì gặp cô ấy đang ngồi nghỉ ở đó.
Thấy máu cứ chảy mà cô ta đã cầm máu.
Tôi biết đó là hội chứng máu không đông ".
Nghiêm Trung nói.
"Nếu hội chứng máu không đông? Luôn đi kèm với máu hiếm!" Cậu con trai kia vừa khử trùng nhà vừa nói.
"Thật sao".
Nghiêm Trung la lên.
"Vậy làm sao đây.? Trần Quân".
"Xem mạng của cậu ta vậy".
Trần Quân nói.
Đó là combo chết người xưa nay!
"Khi các cậu mang cô ta đến đây.
Có ai thấy không".? Trần Quân đi ra ngoài nhà nhìn xung quanh rồi đóng cửa lại.
"Không!! Không có".
Nghiêm Trung lắc đầu.
"Ừm!" Trần Quân lại phòng và gõ cửa.
"Các cậu lấy đồ của tôi cho cô ấy mặc đỡ.
Còn đồ đã dính máu đem ra cho tôi." Bị thương như vậy.
Chắc là người nguy hiểm, không được để tang vật lại.
"Đây".
Lam Ái mở cửa ra đưa cho Trần Quân một bộ đồ.
Trần Quân liền đem nó đi đốt đi.
Đến khi cháy hết anh mới yên tâm, dùng nước anh tạt đi dấu đã đốt..