"Đại tiểu thư".
Quản gia cung kính gọi Lam Ái.
Ngọc Lam Ái không nói gì chỉ gật đầu, lạnh mặt đi vào nhà mình.
Khi thấy mọi người trong gia đình ngồi đầy đủ ở phòng khách.
Hôm nay cô ấy vừa mới đi từ nước ngoài về, thì nhận được tin cô đính hôn với đại thiếu gia nhà của Thượng thị - Thượng Quốc Khinh.
"Tại sao lại có thông tin cháu lại đính hôn với Thượng Quốc Khinh vậy".
Lam Ái vứt túi xách xuống đất nhìn ông bà của mình.
"Thân là chủ mẫu tương lai của Ngọc thị cháu không có quyền lựa chọn ".
Ông của cô nói.
Bản thân Lam Ái biết cô không hề muốn làm chủ mẫu, nhưng gánh nặng của gia tộc lại đè ở trên vai nhỏ bé của cô ấy.
Lam Ái không có quyền lựa chọn tình yêu, tự do là thứ cô có hiện tại mà thôi.
Đến khi hai mươi ba tuổi bắt buộc phải nhận lấy ngọc bội của gia tộc, chính thức trở thành chủ mẫu.
"Thượng Quốc Khinh đó chính là một sự lựa chọn tốt nhất đối với chúng ta".
Bà cô nói.
Lam Ái không trả lời, quay người bước đi vào phòng nhưng khi đi đến chân cầu thang thì gặp chi thứ là Ngọc Lâm Hà.
Cô gái này lớn hơn Lam Ái hai tuổi cũng có dã tâm muốn từ chi thứ trở thành chủ mẫu, nên luôn ganh ghét với Lam Ái.
"Em về rồi à".
Ngọc Lâm Hà niềm nở gọi Lam Ái.
Mặc dù không thích nhưng vẫn phải chào hỏi bởi vì Lam Ái là chi chính của gia tộc này.
"Tránh đường".
Tâm trạng của Lam Ái không vui, nên hiện tại ai động đến đều sẽ không tốt.
Ngọc Lâm Hà không nói gì lập tức tránh sang một bên cho Lam Ái lên phòng.
Lam Ái đóng cửa lại, nằm phịch xuống giường.
Hôm nay mọi người đều biết Lam Ái đã liên hôn với Thượng Quốc Khinh thì rất nhiều người hỏi, nhưng lại không thấy Trần Quân nói gì.
Tin nhắn của hai người nhắn là ngày tháng hiện tại đã tháng rồi.
Đều là do Lam Ái nhắn tin trước.
"Hôm nay tớ không đi học, giúp tớ xin nghỉ nhé.
".
Ngày tháng năm .
"Hôm nay tớ nấu được một món mới, đem cho cậu nhé".
Ngày tháng .
"Dạo này tớ mệt mỏi quá".
Ngày tháng .
"Hôm nay cậu đi làm thêm ở đâu thế ".
Ngày tháng .
"Hôm nay tớ biết có một quán trà sữa mới, cậu đi uống thử không".
Ngày tháng .
.....
Lam Ái ngồi xem tất cả các tin nhắn lại thì chỉ cười nhạt, do đa số cô nhắn cho cậu ấy trước nhưng chưa bao giờ lại trả lời.
Người ta nói rất đúng con gái không nên quá chủ động, nhưng biết làm sao bây giờ.
Lam Ái đã thích Trần Quân nay được ba năm rồi.
Có lẽ chỉ có mình cô yêu đơn phương cậu mà thôi, Trần Quân chưa bao giờ để ý đến, càng không hề quan tâm đến.
Nhưng Trần Quân lại không hề để ý đến cô, luôn chủ động lại gần cậu, nhưng Trần Quân lại một lòng xa cách.
Càng chủ động thì càng hụt hẫng, có lẽ Lam Ái không nên chủ động và nên từ bỏ đi thì tốt hơn.
Không biết từ bao giờ Lam Ái rơi nước mắt, cô cũng chỉ muốn được yêu đương cùng cậu, sống cùng nhau, nhưng trên vai cô ấy lại đang gồng gánh sức nặng của gia tộc.
Khi mẹ của cô mất đi bà đang là chủ mẫu nên mới giao lại cho Lam Ái.
Chỉ khi chủ mẫu truyền lại cho chủ mẫu thì mới được tính mà thôi!
"Tớ liên hôn rồi".
Lam Ái quyết định nhắn cho Trần Quân.
"Sẽ rất nhanh thôi, không còn ai quấn lấy cậu không buông nữa.
Trần Quân tớ chưa bao giờ hối hận điều đó".
Trần Quân đang làm thêm thì thấy tin nhắn của Lam Ái, cậu thất thần cả ngày hôm đó.
Cậu cũng có tình cảm với Lam Ái nhưng hai thân phận quá khác biệt nhau, vốn được định sẵn không có kết quả.
"Chúc mừng cậu".
Trần Quân trả lời lại chỉ ba chữ mà thôi.
Hu hu! Lam Ái hụt hẫng ném luôn điện thoại vào vách tường! Đồ tồi! Tớ hận cậu!
Chỉ cân Trần Quân nói một câu cậu đừng liên hôn, đợi tớ thì Lam Ái sẽ đợi, một lòng đợi cậu, nhưng lại nhận được tin nhắn chúc mừng.
Nếu đã như thế thì cô sẽ liên hôn và từ nay không còn liên quan đến Trần Quân nữa, tất cả đã là quá khứ rồi và cô sẽ có một bắt đầu mới.
Hu hu!
.......
Trần Quân biết bản thân mình không xứng đáng với Lam Ái, như vậy thì hà tất chi phải làm cho cậu ấy có hy vọng rồi lại thất vọng.
Chủ mẫu đời tiếp theo của Ngọc thị, phải tìm được một người chồng xứng đáng với cậu ấy, để cùng nhau xây dựng lên gia tộc mạnh hơn.
Trần Quân cậu không có gì cả! Ngay cả ăn bữa nay thì phải lo bữa mai, thì làm sao cậu dám nói hứa hẹn cùng tương lai.
Thượng Quốc Khinh cậu biết.
Ngay khi thông tin được truyền ra, cậu đã điều tra.
Một người rất tốt, rất xứng đáng với Lam Ái, còn cậu, cậu vốn không xứng.
Không nên làm khó Lam Ái càng không nên làm khổ cô ấy.
Lam Ái xứng đáng có một cuộc sống tốt và đầy đủ hơn.
Đêm nay hai người họ không ai ngủ được! Trần Quân đi làm thêm nhưng lại không hề tập trung.
Cậu biết từ nay hai người họ sẽ như hai người dưng mà thôi.
Sẽ rất nhanh, thông tin đại tiểu thư Ngọc thị đính hôn cùng đại thiếu gia của Thượng thị.
Mối lương duyên này rất môn đăng hộ đối cùng nhau, trai tài gái sắc đứng bên nhau.
Còn cậu chỉ có thể đứng nhìn từ xa mà thôi.
- -----------
Ba ngày sau đó.
Sức khỏe đã ổn định lại, muốn đi học nhưng mà người đàn ông nào đó lại không hề muốn cho cô đi.
Nhưng cuối cùng cũng không cám dỗ lại mỹ nhân kế nên để đi học.
"Chuyện Lam Ái liên hôn là thế nào vậy anh".
Tuyết Thanh vừa uống sữa vừa hỏi anh.
"Để giúp đỡ em ấy".
Minh Hoàng Lễ lau vết sữa dính trên môi của bé con.
Vậy còn Trần Quân thì thế nào nhỉ? Tuyết thấy rõ ràng là Trần Quân có ý với Lam Ái mà! Nếu liên hôn người đó đâu phải là Trần Quân.
"Thế anh ta là người thế nào ạ".
Cô hôm qua mới thấy tin tức này.
Người liên hôn với Lam Ái là một người lớn hơn cô ấy năm tuổi.
"Nếu người do ông bà đã chọn, thì không xấu đâu".
Minh Hoàng Lễ cười, nhưng xấu hay không ai lại không nói, Lam Ái tự có quyết định của bản thân mình.
Nếu đã liên hôn rồi thì mọi chuyện sẽ thay đổi dần mà thôi.
"Vậy....Trần Quân thì sao".
Cô thấy họ rất đẹp đôi với nhau, lại hợp nữa.
"Đi thôi".
Minh Hoàng Lễ cầm ba lô lên cho cô, anh không trả lời câu hỏi đó.
Nếu Trần Quân muốn theo đuổi em họ anh ta thì không phải không có cách nhưng vấn đề là phải từ bỏ được sự mặc cảm của bản thân mình được hay không.
- -------
Anh đưa đến trường, sau khi hôn tạm biệt một lúc thì anh mới để cô đi vào.
Đến khi bóng dáng cô khuất dần đi anh mới bảo Thanh Phong lái xe về.
"Cậu thấy Thượng Quốc Khinh là người thế nào".
Minh Hoàng Lễ hỏi Thanh Phong.
"Tôi thấy anh ta rất xứng đôi với tiểu thư Lam Ái, nhưng xem ra lần này phải xem Trần Quân có đứng lên giành lấy tình yêu này hay không mà thôi".
Thanh Phong vừa lái xe vừa nói.
"Xem ra cậu ta lần này rất quyết tâm đối với việc liên hôn này".
Thanh Phong Vâng một tiếng cũng không nói gì thêm.
"Cậu điều tra xem".
"Được ".
Minh Hoàng Lễ từng gặp Thượng Quốc Khinh vài lần, cũng không để lại ấn tượng gì, anh chỉ biết Thượng Quốc Khinh làm việc rất cẩn thận và thận trọng, dường như mọi bước đi của anh ta đều được tính toán cẩn thận.
Nếu Lam Ái đã bước một chân vào vị trí chủ mẫu thì phải có phán đoán chính xác của bản thân mình, chuyện này chỉ có thể tự mình quyết định mà thôi.
Không ai giúp được.
- ------
Lớp cô nằm ở khu B lầu một, nhưng khi đi lên đến cầu thang thì gặp Hà Ái Hương đang đi cùng bạn đi xuống.
Giây phút gặp cô thì Hà Ái Hương sững người lại, bốn ánh mắt giao nhau.
"Là mày à".
Ái Hương chặn lại không cho cô bước đi.
"Nhìn chẳng ra làm sao".
Tuyết Thanh gạt tay Hà Ái Hương ra và bước đi, nhưng mà người ta lại không muốn cho mình đi.
"Không phải mày nói mày có bạn trai à? Mày không biết anh ta là người thế nào sao? Xưa nay mày biết anh ta đều chơi qua đường không".
Hà Ái Hương vô tình nhìn thấy họ đi ra khách sạn cùng với Minh Hoàng Lễ nên có chút khi dễ.
"Nói gì vậy ".
Nói cô thì được nhưng đừng động đến Minh Hoàng Lễ, anh tốt như thế.
Làm sao có thể để người khác nói xấu anh.
"Thấy mày đi với bạn trai mày là Minh Hoàng Lễ vào khách sạn với nhau".
Hà Ái Hương cười.
Giờ vẫn chưa vào học nên nhiều học sinh ở ngoài hành lang rất nhiều.
Câu chuyện của họ hấp dẫn như thế nên ai nấy đều đứng lại xem.
Hà Tuyết Thanh lớp khác không biết nhưng có các bạn nam khối biết rất rõ.
Cô xinh đẹp như thế nên có rất nhiều người để ý đến.
Chỉ là hành tung có chút bí ẩn, đi học một ngày thì nghĩ hơn ba tháng.
Bọn họ đã qua một kỳ thi nhưng Hà Tuyết Thanh chỉ mới học được hơn hai tuần trên bốn tháng mà thôi.
Có nhiều người nghe nói Minh Hoàng Lễ thì không biết là ai nhưng có một số bạn học thì biết rất rõ..