- Tiếc nhỉ, không có cái nào đủ to hết.
- Con Vy ném một cái vỏ ốc xuống cát và nói.
- Chi vậy?
- Đặt lên tai có thể nghe tiếng của biển đó.
- Giống như trong phim à? - Tôi nhìn nó và cười.
- Ừ.
- Nó gật đầu, chăm chú đâm ánh mắt vào trong bãi cát.
- Đừng tìm nữa, ở đây toàn mấy con ốc nhỏ thôi.
Nhìn gương mặt đầy vẻ tiếc nuối của con Vy, tôi bắt lấy bàn tay còn vương lại vài hạt cát của nó.
Nhìn sâu vào trong đôi mắt ngây ngô trước mặt, tôi lấy hai bàn tay úp vào tai mình cho tới khi nghe được tiếng gió vi vu.
Tôi giữ lòng bàn tay của mình như vậy rồi nhẹ nhàng áp vào tai nó.
Dưới ánh bình minh, hai cái bóng của chúng tôi dần nối liền lại với nhau.
- Nghe như tiếng mưa vậy.
- Con Vy đưa tay lên nắm lấy bàn tay tôi và nhắm đôi mắt lại, chăm chú lắng nghe.
Lúc này, tôi mới nhận ra có gì đó không đúng.
Hai tay tôi đang ôm trọn lấy gương mặt ấy! Tim tôi đập rộn lên liên hồi, và nó cũng nghe được âm thanh ấy từ lòng bàn tay tôi.
Ánh mắt chúng tôi lại chạm nhau, và tôi bị đánh bật ra ngay tức khắc.
Tôi vội quay đi, nhìn những đợt sóng xô vào chân mình rồi vỡ tan trắng xóa.
Dưới những tia nắng ấm áp, nó hôn nhẹ lên má tôi rồi chạy đi thật nhanh, để lại những dấu chân nhỏ bé trên sóng cát.
Giống như có một liều thuốc vừa truyền vào trong tĩnh mạch, tôi cảm thấy những khúc xương của mình đã được chữa lành hoàn toàn.
Tôi chạy theo những dấu vết mà con Vy để lại trên cát và ôm lấy nó.
Khi đã thấm mệt với trò chơi đuổi bắt, chúng tôi quay trở lại gần quảng trường.
Chúng tôi ngồi xuống và ngắm nhìn những đợt sóng, rồi cùng nhau nhảy xuống làn nước trong xanh và mát lành của biển.
Chúng tôi bơi xung quanh nhau như hai con cá tự do giữa đại dương.
Nhìn những tia nắng nghiêng nghiêng trên mặt biển, lấp lánh như cả ngàn viên kim cương, tôi cảm giác như nước biển đang tắm mát và gột rửa mọi ngóc ngách trong tâm hồn mình.
Tôi chạy lên bờ và đào một cái hố cát thật to.
Tôi xây một tòa lâu đài bằng rộng lớn và dắt tay con Vy ngồi vào trong, như nắm tay một nữ hoàng đưa lên ngai vàng của nàng.
Kể từ giây phút ấy, nó trở thành nữ hoàng của tôi, còn tôi sẽ là một kỵ sĩ trung thành, luôn bên cạnh bảo vệ nó.
Chúng tôi ngồi giữa "tòa lâu đài" ấy và mỉm cười nhìn nhau.
Cho tới khi nắng bắt đầu ấm lên, chúng tôi mới chịu về nhà.
Nhìn lớp áo mỏng manh ôm sát vào làn da trăng trắng của con Vy, tôi đưa cho nó cái áo của mình và cứ thế cởi trần mà đi.
"Nhìn mày giống như một bộ xương cá đang trôi nổi giữa không khí vậy" - Con Vy nói.
Tôi nhìn nó mỉm cười, chợt nhận ra cảm giác không trọn vẹn của mình đã biến mất từ khi nào.
Và chúng tôi bên nhau như vậy cho đến hết mùa hè..
Ngày khai trường đến, lần đầu tiên nhìn thấy con Vy trong chiếc áo dài, tôi đã không thể rời mắt khỏi dấu vết ẩn hiện đằng sau lớp vải trắng ấy.
"Sao hôm nay trông nó đẹp quá vậy?" - Tôi tự hỏi.
Vẫn những nét thanh thoát trên gương mặt ấy, vẫn mái tóc dài quá vai ấy, vẫn bàn tay nhỏ nhắn có thể nằm gọn trong tay tôi, nhưng con Vy đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp từ khi nào.
Có lẽ là khi nó khoác lên người tà áo dài ấy, để lộ ra những đường cong mê hồn ấy, tôi mới nhận thức được vẻ đẹp của đứa con gái đang đứng trước mặt mình.
Nó cẩn thận giữ lấy tà áo rồi ngồi lên chiếc xe đạp, đôi bàn tay khẽ ôm lấy tôi.
Chiếc xe đạp hơi run lên và loạng choạng, nhưng rồi cũng lăn bánh lên đường.
Trường cấp Ba của tôi rất rộng, có hẳn một cái sân bóng.
Tôi bước vào từ cổng sau và trầm trồ khi thấy cái sân nằm ở bên phải lối đi.
Nhưng đó cũng chỉ là một góc nhỏ trong cái khuôn viên rộng lớn của ngôi trường này.
Ở phía bên trái tôi, đối diện sân bóng là một "khu rừng" thu nhỏ với rất nhiều loại cây.
Có những cây thân gỗ và cây leo quấn lấy nhau, có những sắc hoa rực rỡ, và có cả những cây dương xỉ cổ kính.
Và bên dưới mỗi gốc cây là một cái bảng tên ghi chi tiết về chúng.
Ở giữa những cái cây là một hồ cá nhỏ, và các lối đi trong "khu rừng" đều hướng về đó.
Băng qua "khu rừng" là đến một khoảng sân xi măng rộng lớn, đủ để cả ngàn học sinh cùng đứng ở đó làm lễ khai giảng.
Trong mảnh sân ấy cũng có những cái cây để che bóng mát, và hai cái cây lớn nhất trong số đó là một cây bàng và một cây phượng.
Phía cuối khoảng sân, một dãy phòng học ba tầng đứng sừng sững, che hết cả tầm mắt, và bên cạnh là một dãy phòng học khác có hai tầng, trải dài từ cuối góc sân ấy về lại phía sau "khu rừng" lúc nãy.
Bên cạnh sân bóng là khu nhà đa năng, nó vừa là một cái hội trường, vừa là nơi diễn ra các tiết học thể dục.
Môn đá cầu, cầu lông và thể dục nhịp điệu sẽ được học ở đó.
Đi qua lối nhỏ tạo bởi nhà đa năng và dãy phòng ba tầng là đến một khoảng sân khác, tuy không lớn nhưng cũng vừa đủ để dựng hai cái cột bóng rổ và giăng một cái lưới bóng chuyền.
Từ nơi đó, đi thẳng về cuối nhà đa năng là bắt gặp một gốc cây trứng cá nằm bên cạnh một lối khác để vào sân bóng, hoặc đi vòng ra sau dãy phòng ba tầng nếu muốn đến nhà để xe cho học sinh.
Lên lớp Mười, tôi và con Vy vẫn học chung lớp, tiếc là chúng tôi không còn ngồi gần nhau nữa mà cách xa nhau hai cái bàn.
Chúng tôi học ở phòng thứ tư, tầng trên của dãy phòng hai tầng.
Con Vy ngồi đối diện bàn giáo viên, còn tôi thì ngồi cuối bàn thứ tư ở phía sau lưng nó, bên cạnh khung cửa sổ.
Dù không được gần con Vy như trước nhưng tôi vẫn thích chỗ ngồi của mình.
Ở đó, tôi vẫn nhìn thấy nó, vẫn có thể ngắm mái tóc dài xõa ngang lưng ấy mỗi ngày mà không chán.
Thỉnh thoảng, tôi lại quay về phía cửa sổ, để những con gió lùa vào trên mái tóc và trên gương mặt mình.
Mùa đông vừa đến, cây phượng chẳng còn một chiếc lá nào, những nhánh cây trơ trọi giữa bầu trời như những sợi nơ-ron thần kinh, được vẽ trên tấm giấy màu trắng xám.
Còn cây bàng thì treo đầy những chiếc lá màu đỏ ối, khiến nó giống như một quả cây đã chín rục, đang bị cơn gió bóc đi từng chút, từng chút một trên lớp vỏ già nua.
Ngồi bên cạnh tôi là một đứa con gái tên là Thy.
Tôi và nó có nói chuyện với nhau vài lần, nhưng chỉ được một thời gian thì chúng tôi không nói gì với nhau nữa.
Có lẽ vì tôi hay bỏ mặc nó mỗi khi con Vy xuống chỗ tôi vào giờ ra chơi.
Những lần đó, nó vẫn vui vẻ lùi qua một bên, hoặc đôi lúc nhường luôn cả chỗ ngồi của mình.
Tôi cảm ơn nó, còn nó thì chỉ cười rồi quay đi.
Con Vy có hỏi tôi về đứa con gái ấy, nhưng tôi chẳng biết gì ngoài cái tên.
Nó khá lạ lùng và bí ẩn, nhưng bọn con trai lớp tôi lại thích sự xa cách của gương mặt đẹp như tranh vẽ ấy.
Những đứa nhút nhát thì tôn thờ nó như một nữ thần không thể với tới, còn những đứa thích chinh phục thì cho rằng sự tĩnh lặng đó chỉ là kiêu ngạo, hoặc một sự thanh cao giả tạo.
Tôi tình cờ biết được khi nghe tụi nó bàn tán với nhau chứ không quan tâm nhiều về việc này, vì trong thế giới của tôi chỉ có một đứa con gái tên Vy.
Thời gian êm đềm như mặt hồ tĩnh lặng, nhưng cũng trôi nhanh như khúc sông chảy xiết.
Cây bàng ngoài sân trường đã trút hết chiếc áo đỏ của mình xuống đất, bắt đầu khoác lên chiếc áo mới màu xanh từ khi nào mà tôi chẳng biết.
Cây phượng cũng đã tái sinh sau một giấc ngủ dài, khẽ chớp những ánh mắt rực đỏ bên dưới hàng mi xanh.
Năm học đầu tiên ở ngôi trường mới thấm thoắt đã được hơn một nửa chặng đường.
Sáu tháng trôi qua nhanh như chớp mắt, tôi và con Vy lại có thêm nhiều kỷ niệm với nhau.
Dù không có gì mới mẻ, nhưng tình cảm giữa chúng tôi vẫn đang mỗi ngày một lớn lên.
Giống như cây xoài của ba tôi, khi nó đứng đó hút chất dinh dưỡng từ lòng đất, tôi chẳng thể nào thấy được, nhưng khi nó ra hoa kết trái thì lại rất rõ ràng.
Mỗi ngày trôi qua, tôi vẫn ngắm nhìn mái tóc xõa ngang lưng ấy và mong chờ gương mặt ấy quay lại, trao cho tôi một nụ cười..