Thứ Bảy, chúng tôi chỉ học hai tiết vào buổi sáng.
Vì tối hôm trước không ngủ được nên tôi dậy trễ và cũng không kịp tắm.
Tôi chỉ kịp cầm lấy hộp quà đã chuẩn bị sẵn, gói vào trong một cái túi ni-lông màu đen để không ai nhìn thấy rồi đi ra khỏi nhà.
Khi gặp con Vy ở lớp học, tôi tặng cho nó hộp quà nhỏ xinh ấy, vẫn còn đựng trong cái túi màu đen, kèm một lời chúc mừng sinh nhật.
Và như cùng một lúc với tôi, nó đưa tôi một tấm thiệp màu xanh nhạt, bên trên có một cánh bướm màu hồng.
Là thiệp mời đến dự sinh nhật.
Chiều hôm đó, tôi lấy bàn chải chà lại đôi giày sandal của mình cho sạch bóng rồi đem phơi khô, sau đó tắm với thời gian gần như gấp đôi so với mọi khi.
Tôi phải tắm cho cả hôm trước nữa.
Cảm thấy vẫn chưa vừa ý, tôi định vào phòng tắm thêm lần nữa nhưng bị mẹ đuổi ra ngoài.
Đôi lúc mẹ tôi cũng hay nổi nóng vô cớ như vậy, nhưng phần lớn thời gian thì bà vẫn là một người mẹ hiền.
Khoảng sáu giờ, tôi đã đạp xe đến trước nhà con Vy.
Mặc dù không xa nhưng tôi không đi bộ vì sợ mình sẽ ra mồ hôi.
Tôi mặc một chiếc áo sơ mi kẻ ca rô màu trắng và xanh nhạt, tóc tai chải chuốt gọn gàng.
Chai nước hoa của chị Nhã cũng được tôi lén lấy dùng.
Chị ấy đã mang nó về vào kỳ nghỉ Tết nhưng lại quên mang nó đi.
Mùi hương không hợp với tôi lắm, nhưng ít ra thì tôi cũng có vẻ thơm tho hơn một chút.
Gần hai mươi phút sau khi tôi bấm chuông cửa, nhân vật chính của ngày hôm ấy mới xuất hiện.
Con Vy mặc chiếc váy màu trắng, với một lớp vải mềm mại phủ lên trên đôi vai gầy, đủ kín đáo để che đi những suy nghĩ không chín chắn của tôi.
Đôi xương quai xanh ẩn hiện giữa hai bờ vai, làm tôn lên chiếc cổ cao trắng ngần.
Vài bông hoa màu trắng chớm nở một cách tinh tế giữa những họa tiết in chìm, tựa như một rừng hoa muôn sắc trong suy nghĩ của kẻ mơ mộng nhất.
Chân váy, với một đường viền nhẹ nhàng, chỉ vừa phủ qua đầu gối, để lộ ra đôi chân tuyệt mỹ.
Con Vy trông tựa như một thiên thần, chuẩn bị dang đôi cánh bay lên bầu trời, và đôi giày vải màu trắng dưới chân nó tựa như một làn mây.
Nhưng dù vậy, nó vẫn là nữ hoàng trong vương quốc của tôi, lộng lẫy mà thanh khiết như một nụ hồng.
Đôi môi đỏ thắm khẽ nở một nụ cười, bàn tay yêu kiều vén những sợi tóc qua vành tai, nó bước về phía tôi, nhẹ như chiếc lá trôi trên mặt hồ.
- Mày đến sớm vậy, - Nó mở cổng cho tôi - Tao còn chưa chuẩn bị xong.
- Ờ, tại ở nhà tao cũng không biết làm gì.
- Tôi nói - Có cần tao phụ gì không?
- Cũng sắp xong hết rồi, mày vào nhà ngồi trước đi.
Phía sau cánh cổng là một khoảng sân được phủ kín bởi màu cỏ tươi, chỉ để lại một con đường nhỏ bằng những phiến đá hình lục giác.
Nhìn từ ngoài vào, bên trái bãi cỏ là một chiếc xích đu màu trắng, còn bên phải là một bộ bàn ghế được đẽo từ những gốc cây sáng bóng.
Cách bộ bàn ghế không xa là một chén trà khổng lồ, có đường kính bằng cả sải tay, được phủ lên một lớp men rạn bóng bẩy màu lam nhạt.
Bên trong cái chén ấy là những cánh bèo nhỏ đang trôi nổi bồng bềnh trên làn nước trong xanh, trở thành nơi trú ẩn của những chú cá nhỏ xinh xắn với đủ màu sắc.
Kế bên đó là ngọn "núi đá" nhọn hoắc, như một mũi thương đâm thẳng lên trời.
Trên đỉnh núi, một ấm trà khổng lồ đã vỡ mất một nửa, lơ lửng giữa không trung và đang nghiêng vòi rót "nước trà" vào bên trong miệng chén, bắn lên những bọt nước lăn tăn.
Xung quanh ngọn núi là những cái cây nhỏ, chỉ có lá và lá, đang cố vươn mình trèo lên vách núi cheo leo.
Toàn bộ khoảng sân đều nằm bên dưới một cái giàn được sơn màu trắng, với những sợi dây leo và lá cây thêu dệt thành một tấm lưới màu xanh phủ lên trên.
Bên dưới "tấm lưới", những chùm hoa sử quân tử màu đỏ hồng đang lơ lửng như những ngọn đèn, chốc chốc lại đung đưa trong gió.
Tôi dựng xe bên cạnh chiếc xe đạp của con Vy ở cuối khoảng sân ấy, dưới gốc cây sứ trắng ở phía sau cái xích đu và ngắm nhìn ngôi nhà.
Một kết cấu ba tầng với hình dạng vuông vức đơn giản ở bên ngoài, được phủ lên một lớp áo màu xanh dương rất nhạt, và có màu phơn phớt tím dưới những ánh đèn đường.
Bên cạnh những cánh cửa lớn là những ô vuông nhỏ bằng kính màu hổ phách, được đặt giữa những chân đèn màu ngọc bích, đang phát ra chút ánh sáng nhè nhẹ.
Phía ngoài mỗi ban công được trồng những cây cúc tần Ấn Độ, xanh mơn mởn và rũ xuống phía dưới, như một bức rèm nhung được thêu dệt bởi bàn tay của tự nhiên.
Sau khi khóa cổng, con Vy nhảy chân sáo về phía tôi, nắm tay tôi rồi kéo vào nhà.
Tôi tháo giày ra và đi theo nó vào phòng khách.
Những tấm thảm màu xanh, những bức tranh có màu sắc nhẹ nhàng khiến tôi quên đi cảm giác hanh khô vừa mới gặp ngoài đường.
Một vài quả bóng bay đang lơ lửng trên trần nhà, phất phơ bên dưới là những sợi dây ruy băng đủ màu sắc.
Trên bức tường phía bên trái cửa ra vào là dòng chữ "Happy Birthday" màu hồng, xung quanh đó là những sợi dây kim tuyến màu xanh và vàng.
Tôi giật mình khi nhìn thấy một con chó có bộ lông màu đen trắng, trông như một con gấu trúc gầy nhom, đang nằm sấp bên cạnh cái ghế sofa.
Nó xòe bốn cái chân và cái đuôi xù của mình ra như một con rùa.
Thật lạ là nó không sủa, chỉ ngẩng đầu lên liếc nhìn tôi, há cái mỏ như đang cười, cái lưỡi dài thè ra rồi quệt qua quệt lại trên cái mũi ươn ướt.
Nhìn chán, nó lại nằm dài xuống sàn nhà, hai mắt lim dim.
Chốc chốc, nó lại khẽ vẫy vẫy cái đuôi khi nghe tiếng bước chân của con Vy đi ngang qua.
- Nó hiền lắm, không cắn đâu.
- Con Vy nói khi thấy tôi cứ đứng im và nhìn chăm chăm vào con chó.
- Misa, Misa.
Con chó vẫy đuôi khi nghe gọi, nhưng nó cũng chỉ hơi nhướng mắt lên, liếm mép một cái rồi lại lim dim.
- Thật không? - Dù thấy nó có vẻ vô hại thật nhưng tôi hỏi lại cho chắc.
- Thật, hồi trước nó có hơi phá phách chút, giờ già rồi nên cả ngày chỉ nằm im một chỗ.
Kệ nó đi, lại đây bưng đồ phụ tao.
Tôi liếc nhìn con chó và đi theo con Vy xuống bếp.
- Nhà mày có nhiều rượu thế.
- Tôi nói khi thấy cả một tủ rượu trong phòng bếp.
- Để trưng bày thôi, hồi trước là sở thích của ba tao, giờ thì đến lượt mẹ tao.
Đôi khi khó ngủ mẹ tao cũng uống một chút, hoặc thỉnh thoảng lấy ra đãi khách, còn phần lớn thời gian thì chỉ để đóng bụi.
Nhưng gần đây thì mẹ tao hay lấy ra lau chùi nên cũng sạch sẽ rồi, số lần bà làm việc đó còn nhiều hơn số lần tắm cho tao lúc nhỏ nữa.
- Ba tao cũng có một hũ rượu, - Tôi nói - Mà ngâm toàn mấy con gì đâu, nhìn ghê lắm.
Sau khi bày biện tất cả mọi thứ lên, những thứ chúng tôi có là một cái bánh kem, một tô cà ri, một dĩa gà rán, một dĩa rau trộn, hai cái bánh pate chaud, một bình nước cam và một dĩa trái cây.
Tôi không hiểu sao mình lại có thể nhớ rõ những chi tiết đó đến vậy nữa.
Bọn tôi ngồi giữa một khoảng trống trong phòng khách.
Con Vy nói ngồi dưới sàn nhà cho thoải mái, có gì lau dọn cũng dễ.
Tôi nhìn quanh, chợt nhận ra có gì đó không đúng và hỏi:
- Những người khác đâu hết rồi?
- Mẹ tao lại đi công tác rồi, tuần sau mới về.
Đây là sinh nhật đầu tiên của tao mà bà không có ở nhà.
- nó cắm từng que nến nhỏ lên cái bánh kem và nói - Sáng hôm qua tao ngủ dậy thì chỉ thấy một mảnh giấy, mẹ tao nói là có việc gấp phải đi.
Mấy món này cũng là do bà làm sẵn để trong tủ lạnh, chỉ việc bỏ vào lò vi sóng hâm lại thôi.
- nó chỉ vào món cà ri, gà rán và bánh pate chaud - Mà không hiểu sao trước khi đi, mẹ tao vẫn kịp bày ra cái đống lộn xộn kia, - nó xoay ngón tay chỉ về phía bức tường và trên trần nhà - chẳng biết bà làm xong nó khi nào nữa, nhìn mà chán.
Tao có còn là con nít đâu.
- Ừ, hôm nay mày mười sáu tuổi rồi, - Tôi nói - Nhưng mà dễ thương đấy chứ.
truyen bac chien
- Dễ thương khỉ gì, năm nào mẹ tao cũng bày ra như vậy, nếu tao không dẹp chúng đi thì chắc cũng để đến hết năm luôn.
- Nó vừa đếm từng cây nến vừa nói - Lâu lâu có khách đến nhà chơi mà nhìn thấy cái đống đó thì quê thấy mồ.
- Ừ, nhưng mà..
- Chuyện gì?
- Những người khác đâu hết rồi? - Tôi ngập ngừng hỏi lại câu lúc nãy..