bố con ngồi quây quần bên mâm cơm, đợi duy nhất một người về. Nhiều lần hàng xóm sang chơi, thắc mắc tại sao cả nhà lại phải đợi duy nhất một người về trễ, cơm canh nguôi hết thì còn gì ngon, ông Hưng mỉm cười nói :
" thằng bé đã đi làm về mệt mỏi, lại để nó phải ăn cơm một mình, chẳng phải nó sẽ tủi thân sao?"
Việt dắt xe vào trong bếp, thấy cả nhà vẫn đợi có duy nhất một mình mình thì áy náy lắm, anh cất vội mũ bảo hiểm sang một bên rồi ngồi xuống.
Giao Linh nhanh tay xới cơm cho anh, Ngân thì không đợi anh kịp thở đã :
- Con mời cả nhà ăn cơm.
Rất to, rất dõng dạc rồi liền một lúc gắp lấy gắp để miếng sườn to nhất vào bát của mình, vừa nhai sườn vừa cười tít mắt.
- Sao chị ăn tham thế, không biết phần ai à?
Ngân bĩu môi một cái, làm mặt xấu chỉ vào đĩa sườn xào trong mâm:
- Tao phần cả đĩa đây còn gì nữa, xem nào, còn mấy miếng sườn đây, , , ,. Đấy, miếng, chia cho người mỗi người miếng, còn thừa một miếng tao ăn nốt. Há há há.
- Cứ thế này thì bao giờ cho lấy được chồng hả cô?
Việt thở dài một tiếng, biết cô em gái thích ăn sườn xào do bố làm, anh liền gắp miếng sườn của mình sang bát cô, Ngân mắt sáng như đèn pha ô tô nhìn Linh cười đắc ý.
- Nhìn xem, anh trai thương tao chưa.
- Anh Việt! Em mới là em gái út của anh cơ mà.
Linh hùng hùng hổ hổ như muốn ăn tươi nuốt sống người bên cạnh, ông Hưng biết sắp có chiến tranh xảy ta vội vàng giải vây:
- Thôi thôi, không cãi nhau không cãi nhau, thằng Việt không cho con thì bố cho con, nào, ngoan, ăn đi.
Lúc bấy giờ mới xuôi xuôi, ông Hưng mới thủ thỉ:
- Việt này, thằng Văn nhà bác Ngữ lúc chiều sang đây mời đám cưới nhưng con không có nhà, nó nhờ bố chuyển lời giúp, âm tháng sau nó bắc rạp, con đến uống nước rồi có gì giúp đỡ nó, ăn cỗ chính.
- Vâng, vừa rồi con cũng gặp nó ở cổng bố ạ, nó mời con rồi.
- Ừ, mời rồi là tốt.
- Tốt cái gì mà tốt hả bố. Như đám cưới chị Liên năm ngoái kìa, mừng tiền rồi đến miếng thịt cũng không được ăn, lại còn phải cắm đầu trong bếp đến khuya nấu cỗ cho nhà người ta ý.
Ông Hưng nghe cô con gái út nói xong thì không hài lòng, đặt đôi đũa đánh cạch một cái xuống mâm, nghiêm mặt nhắc nhở :
- Ăn với nói, để người ta nghe thấy mang tiếng ra.
- Con chỉ nói đúng sự thật thôi. Họ cứ thấy anh Việt nấu ăn ngon toàn ỷ lại, nhờ vả người ta thì đã đành rồi, đã vậy còn bạc đãi người ta. Bố không biết thì cũng thôi đi, năm đó giờ sáng anh Việt đang ngủ bà Lim vào tận nhà khua dậy sang mổ gà cho bà ý đấy, bát mì cũng không nấu cho anh ý ăn, anh còn phải nhịn đói nấu cỗ đến tận lúc đón dâu mới được ăn đĩa xôi người ta ăn dở. Anh quá hiền nên người ta bắt nạt đấy, phải em thì còn khuya.
Ông Hưng im lặng không nói gì, vẻ mặt của ông vừa đau lòng vừa thương con, cả Việt và Ngân chỉ cúi mặt ăn cơm, Linh thì mặt đỏ phừng phừng sau một hồi kể lại lịch sử bị ngược đãi của ông anh trai hiền lành như cục đất.
Bữa cơm phút trước còn đang vui vẻ, thì giờ đây lại giống như những khoảnh khắc vui vẻ đó chưa hề tồn tại ở ngôi nhà này vậy.
Linh bỏ về phòng, cô với tay lấy cái điện thoại cùng tai nghe rồi trốn lên sân thượng ngồi.
Cô nằm dài ra cái ghế trúc ông Hưng mua cách đây chừng năm, giờ đã cũ mèm cả đi cùng với dấu hiệu nứt gãy, tiếng nhạc Trung văng vẳng bên tai.
Có lẽ cô không hợp với bố, hai bố con chưa từng nói chuyện bình thường với nhau quá câu. Hình như mỗi lần nói chuyện với cô đều làm cho ông Hưng tức giận thì phải, dù những chuyện rất là bình thường thôi nhưng mỗi khi cô mở miệng ra nói lên suy nghĩ của mình thì ông đều không thể chấp nhận được.
Cô không giống chị Ngân, không thể ngồi nói chuyện với bố cả ngày được, cô cũng không giống anh Việt, chẳng bao giờ bất đồng quan điểm với bố. Cô chỉ là một cô con gái ăn nói xấc xược, ngày ngày ăn cơm của bố nấu, tiêu tiền của bố kiếm nhưng lại chuyên cãi lại rồi chọc giận cho bố tức điên lên.
Cô ngước đôi mắt khô khốc lên nhìn bầu trời đêm hè đầy sao, cái nóng từ nòng đất bốc lên hầm hập khiến cho người ta khó chịu.
Thấy bóng người đi tới, cô cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn xem ai, anh Việt ngồi vắt vẻo trên thành tường gần ngay đấy, đưa cốc nước sấu ngâm mát lạnh cho cô. Cô đưa tay đón lấy, hơi lạnh từ đá trong cốc truyền vào tay, cảm giác mát lạnh từ tay truyền đi khắp người khiến cơn hỏa hoạn trong người cô dần dần bị lấn át, ngửa cổ uống một mạch hết cốc nước rồi đặt cái cốc cạch một cái sang bên cạnh. Anh Việt mỉm cười nhìn cô em gái, dịu dàng hỏi:
- Còn muốn uống thêm cốc nữa không ?
- Không uống nữa, uống nữa để em vỡ bụng chết à?
Chị Ngân có lẽ vừa dọn mâm bát xong, đi vào phòng tìm cô nhưng không thấy, biết ngay cô trốn lên sân thượng ngồi liền trèo lên tìm cô.
- Biết ngay trốn ở đây mà, lúc nào buồn em cũng thế.
- Cứ làm như hiểu em lắm ý.
- Ô hay, chị là chị gái em, chị không hiểu em thì ai hiểu em nữa, chị còn đọc được em đang nghĩ gì nữa là.
- Thế chị thử nói em nghe xem giờ em đang nghĩ gì.
- Ừm. Đang nghĩ là muốn ăn que kem Tràng Tiền cho mát đúng không ?
- Đúng là tào lao.
Ngân cười tít mắt, lôi từ sau lưng ra que kem Tràng Tiền với vị khác nhau, rồi đưa cho mỗi người trước mặt một que. Anh Việt thích vị cốm, Giao Linh thích vị sữa dừa, còn riêng cô lại thích vị socola, vì socola ngọt ngào mà.
- Lại giận bố à?
- Giận đâu mà giận.
- Cái mặt xị ra đây này còn nói không giận à?
Ngân véo cái má như cái bánh bao của em gái, Linh thì cứ giằng tay của chị gái ra khỏi mặt mình.
- Đã biết mặt em có mụn rồi còn cứ chạm cái tay bẩn của chị vào nữa.
- Chết thật, anh hai, anh xem nó nói kìa, đôi tay thanh thoát thế này mà nó dám kêu bẩn.
Anh Việt cắn một miếng kem, vị ngọt dịu cùng mùi cốm thơm lừng tan ra trong miệng, nhìn cô em gái cười tủm tỉm.
- Anh chỉ biết cười thôi, mai sau lấy vợ về bị bà ý đè đầu cưỡi cổ cho xem.
Linh lắc đầu nhìn anh ngao ngán, Ngân bám vào người anh Việt rồi cũng trèo lên tường ngồi vắt vẻo bên cạnh anh, cô quay đầu lại nhìn em gái:
- Bố thương mày nhất nhà đấy, đừng có hơi một tí là giận bố như thế.
Linh im lặng không nói gì, mắt nhìn vô định vào khoảng không trước mặt. Biết em gái có vẻ cũng xuôi xuôi, cô định nói thêm vài câu nữa thì anh Việt đã nói trước rồi:
- Bố to tiếng như thế cũng là để tốt cho em, sợ em nói linh tinh, người hiểu chuyện thì không sao, người không hiểu chuyện lại thêu dệt, mệt mỏi lắm.
- Cốc nước sấu này cũng là bố pha cho mày đấy, bố định mang lên nhưng vì mày giận bố nên bố bảo anh Việt mang lên thay.
- Đấy, thấy bố thương em nhất nhà chưa, đến cả anh lẫn chị Ngân còn chưa được bố pha nước sấu cho bao giờ, bố pha cho mỗi mình em thôi đấy.
- Hừ.
Cả người đều hùa vào phân tích, giảng giải cho cô em gái hiểu về tình yêu thương thầm lặng của bố, em gái sau khi hiểu ra thì vô cùng thấy có lỗi và hối hận, nhưng vì cái tôi quá cao nên cô không nói lên bất kì một cảm nhận nào của mình cho hai người trước mặt biết.
- Haha. Lớn rồi mà cứ như trẻ con ấy, động tí là dỗi ngay được.
Anh Việt lắc đầu, anh em cứ thế ngồi trên sân thượng hóng gió, vì đang là mùa hè nên trời càng về khuya càng mát, mà mát là kiểu gì cũng buồn ngủ, mắt lim dim. Tiếng chị Ngân với anh Việt vẫn vang lên bên cạnh, cô nghe loáng thoáng tiếng chị Ngân:
- Thế bao giờ anh mới cho cô em gái này ăn cỗ đây?
- Anh vẫn còn trẻ mà.
- Gần tuổi đến nơi rồi còn trẻ cái gì nữa, người bằng tuổi anh bây giờ có con đi học lớp rồi, anh thì, tậc tậc.
Ngân tặc tặc lưỡi, ý chê ông anh ế vợ ngồi bên cạnh, anh Việt cười, đưa cốc nước sấu lên uống một hơi hết chỗ còn lại:
- Thực ra anh định rằm tháng sau sẽ đưa chị ấy về nhà.
Ngân mặt tỉnh bơ trả lời :
- Chắc bố vui lắm.
- Ơ, sao em không ngạc nhiên gì hết vậy?
- Có gì mà phải ngạc nhiên, em với con Linh biết lâu rồi, chỉ là chưa biết mặt mũi chị ấy thế nào thôi.
- Rằm tháng sau sẽ biết.
- Mà em nói trước này, đưa về thì đưa, đừng có đưa ai giống cái bà bác sĩ tâm thần ngày trước anh đưa về, nói chuyện cứ hâm hâm, không thích đâu.
- Haha. Tiêu chuẩn của em với Linh cao thế thì anh biết đưa ai về bây giờ.
- Kệ anh.