Hoa Vô Lệ

chương 61

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tuyết Y lặng đi khi nhìn gương mặt xinh đẹp nằm im trên giường…rất lâu rồi, cậu mới có thể nhìn cô được lâu như vậy, nhưng sao lại trong trường hợp ác nghiệt như vậy…

Đáy mắt Tuyết Y đột nhiên dâng lên hàn khí…làn môi mỏng khẽ mím chặt lại với nhau…Cậu sẽ không để chúng sống yên ổn khi đã gây ra việc này.

nhìn khuôn mặt bạc nhược, làn môi khô trắng bệch như người sắp chết…nằm im lìm không nói gì khiến sát khí trong người cậu càng dâng cao. Cậu đưa tay vén sợi tóc xoã trước mặt cô xang một bên, mịêng khẽ nói:

- Anh sẽ quay lại sớm thôi. Chờ anh nhé.

Tuyết Y nhẹ đặt bàn tay cô xuống giường, kéo tấm chăn mỏng đắp ngang người cho Tử Di rồi mới đứng dậy ra ngoài.

Tuyết Y gọi taxi về nhà…Tử Di…

- Cậu ơi…tiền taxi.

Tuyết Y sờ túi quần, cậu chợt nhớ những thứ gì trong người mình đều bị mấy tên khốn kia thu hết rồi còn đâu nữa, Tuyết Y nhìn nhìn người lái xe:

- Mai anh có thể đến Hàn thị lấy tiền, tôi sẽ trả gấp hoặc lần nếu anh muốn.

Tên lái xe nhìn Tuyết Y từ đầu đến chân, bộ dạng lâm lem của cậu làm hắn trề môi:

- Hoho…cậu ơi trò đấy xưa rồi, ai dùng nữa, Mau trả tiền luôn đi.

Tuyết Y thở hắt ra,:

- Vậy cho tôi gọi một cuộc địên thoại đi.

Tên taxi thấy Tuyết Y dài dòng vẫn chưa chịu trả tiền, hắn chẹp mịeng lắc đầu:

- Lại định lừa tôi chứ gì, lấy địên thoại xong gọi đồng đội đến o ép tôi đúng không, thôi thôi coi như thí cô hồn tiền xăng vậy. Hừ.

Hắn nói xong rồi cho xe quành ngược lại phóng vút đi để lại Tuyết Y đứng chân chối nhìn theo…

Cậu nhíu mày nhìn biển số xe rồi nghi nhớ lại. Đời cậu chưa bao giờ chiu cảnh nhục thế này, để một tên lái taxi bố thí cho vài đồng tiền xăng…

Bấm chuông mãi mà không thấy ai ra mở cửa, Tuyết Y chau mày nhìn vào trong, một cảm giác không lành tự nhiên xâm chiếm lấy cậu…

Tuyết Y mở lớn mắt mịêng bật thốt “ Ren…”.

Cậu vội vàng quay người đi nhanh, đi đâu bây giờ khi xe không có, Tuyết Y lững thừng đi hết con phố này đến con phố khác vẫy tay bắt taxi nhưng đều tạt ngang qua anh hết…

Đứng mỏi cả chân mới có một chiếc chờ tới, cậu vừa mở cửa, tên đó đã nói to lên:

- Lại là cậu à…xuống, xuống nhanh lên, Không có tiền còn làm xang đi taxi cơ. Đi xe ôm đi anh đẹp trai. Hừ.

Hắn chồm người lại phía sau đóng xầm cửa lại định phóng đi, Tuyết Y cố gắng giữ chặt lấy củă xe trên của hắn mở ra he hé thì hắn đã nắm chặt lại, mặt mày Tuyết Y gấp gáp khổ sở nói:

- Gíup tôi đi, tôi sẽ trả ơn anh, anh muốn gì cũng được…

- Ối dời…Vậy tôi muốn có một côngty riêng anh có cho không.

- Được, sẽ được…

- Hoho…cảm ơn – Hắn phẩy tay – Hoang tưởng vô độ.

Vừa nói hắn vừa đẩy cửa ra rồi đóng xầm cửa lại…

- Á…

Tuyết Y kêu lên đau đớn khi bị cánh cửa đập vào bàn tay hoa của mình…

Hai mắt cậu đỏ đến nỗi nổi những đường gân rõ lên trong đó, và cả những giọt nước như sắp rơi vỡ ra vậy…miệng nói nhanh:

- Xin anh đấy…giúp tôi đi, con tôi…

Tên taxi cũng kinh hãi nhìn Tuyết Y…thấy cậu có vẻ tội nghiệp thật. Hắn thở hắt ra, tay đẩy cửa ra, nói:

- Thôi thôi được rồi, lên đi.

- Cảm ơn – Tuyết Y vội vàng cúi người bước vào trong. Một tay đỡ lấy bàn tay bầm tím đau nhức..

Tên taxi thỉnh thoảng lại liếc mắt qua nhìn Tuyết Y…Hắn thấy người này có nét gì rất quen, quen lắm như gặp ở đâu đó rồi ấy…nhưng mãi mà vẫn không nhận ra được.

- Cái gì…- Ông Đổng nhổm bật người dậy hét to vào điện thoại. Nét mặt lấm tấm mồ hôi.

- …

- Mau…hừ..mau bắt bằng được chúng nó lại cho tao. Bọn ngu.

- …

Ông ném chiếc điện thoại vào góc tường mặt mày vã hết cả một hôi…Một nỗi cả kih làm ông lạnh cả sống lưng. Nếu không tóm lai được Tuyết Y chắc chắn gặp rắc rối lớn. Không xong, không xong rồi. Ông hất tấm chăn xang một bên vội vàng đứng dậy thay đồ …

Tuyết Y xuống xe, cậu không quên cúi đầu nhìn vào trong nói:

- Anh có thể cho tôi số địên thoại được không?

- Làm gì – tên lái xe cảnh giác nhìn Tuyết Y,” Mặt mày sáng sủa như vậy đừng nói là pêđê nhé “- Hắn thầm nghĩ rồi tự rùng mình.

- Tôi sẽ gưỉ tiền lại cho anh.

- Thôi khỏi, cảm ơn – Tên lái xe không có vẻ gì tin Tuyết Y sẽ gặp lại mình để trả tiền đâu.

Nhìn vẻ rách nát lem luốc thế kia tiền ăn còn chưa chắc có nữa là tiền đền đáp…hắn lắc đầu cho xe phóng vụt đi.

Không còn thời gian nghĩ nhiều nữa, Tuyết Y đi nhanh đến ấn chuông, chỉ vài tiếng là đã có người ra mở cửa. Bà Thái cả kinh khi nhìn thấy bộ dạng Tuyết Y:

- Đại thiếu gia…

Tuyết Y đi nhanh vào trong như chạy, điệu bộ vô cùng khẩn trương chạy vào trong sảnh..

Cậu ngạc nhiên khi nhìn ông Đình đang trên sofa nhìn vào gì đó trên tay…

Thấy cậu, ông ngước đầu lên nhìn, vẻ mặt chợt nhăn lại khi thấy con mình tàn tệ như vậy:

- Con…

- Đứa bé…ba mau cho người đi tìm nó đi.

- Đứa bé nào – Ông Đình tỏ ra ngạc nhiên không hiểu?

Tuyết Y sốt sắng nói nhanh:

- Ba gọi ngay chú Hùng cả mấy tên vệ sĩ gì đó đến đây, bằng mọi giá phải tìm được nó về…

- Con đang nói gì vậy – Mặt ông Đình nghệt ra không hiểu cậu đang muốn nói đến ai mà chỉ biết điều là con mình đang rất căng thẳng.

Thật là hiếm hoi, có thể coi đây là một trường hợp hi hữu ông thấy Tuyết Y bối rối như vậy.

Cậu ngồi phịch xuống chống tay ôm đầu, mắt như đang sắp khóc vậy:

- Là con con…nó…- Tuyết Y quay ngang mặt đang cúi của mình như đang lau đi giọy lện sắp rơi vậy…

- Chú…

Tuyết Y chợt khựng lại, cậu ngẩng phắt đầu dậy, quay xang phía có tiếng vừa gọi mình…mắt Tuyết Y mở lớn đến nỗi sắp nổ ra vậy, khoé miệng cậu nở nụ cười an lành, chạy vội đến bên đứa bé, khuỵa xuống ôm chầm lấy nó, quên hết những đau đớn mệt mỏi cả những vết thương trên người hay trên bàn tay vàng của mình…:

- Con làm chú lo quá…

- Chú lo gì – Ren nhẹ đẩy người Tuyết Y ra khỏi người mình, ánh mắtg tròn xoe nhìn Tuyết Y:- Chú đã làm đàn ông thì không được khóc.

Bàn tay bé nhỏ của Ren đưa lên gạt đi nước mắt trên khuôn mặt góc cạnh anh tuấn của Tuyết Y, miệng nở nụ cười trẻ thơ:

- Sao người chú lại dơ thế này?

- Ừ…- Tuyết Y nhẹ cười – Chú vừa bị ngã xuống đất bẩn quá.

- Vậy là chú khóc à…

Tuyết y quay lại nhìn ông Đình đang cười nhìn Ren. Cậu cũng quay lại nhìn Ren gật đầu cười không nói gì.

- Chuẩn bị nước tinh dầu cho Tuyết Y.- Ông Đình nói nhỏ với bà Thái. Bà gật đầu lui ra.

Tuyết Y dấu tiếng thở phào nhẹ nhõm của mình đi…Nó không sao vậy mà nãy giờ cứ tưởng…

- Con lên tắm rửa rồi sẽ xuống nói chuỵên với ba sau.

- Ừm. À con vào phòng Đan Băng lấy tạm đồ nhé, ba gọi gọi âu phục cho con rồi, chắc lúc nữa mới tới. – Ông Đình gật đầu – Ren lại đây chơi với ông.

- Vâng.

Tuyết Y xoa đầu nó, mịêng cười hạnh phúc…Ông Đình thoáng ngỡ ngàng vì nét cười lâu lắm rồi ông mới được thấy lại trên gương mặt lãnh đạm trầm tĩnh của con mình.

Dòng nước mát vừa làm Tuyết Y thấy sảng khoái vừa làm cậu thấy rát người…Soi mình trong gương, những vết thương trên thân thể ngàn vàng làm Tuyết Y thấy ưng ức trong người…

Bàn tay tím bầm của cậu bây giờ mới thấy nhức, Tuyết Y đưa tay lên nhìn, cố gắng cử động chút chút để đỡ cứng dù rất đau.

Cậu bước vào bồn nằm ngâm mình trong nuớc hoa hồng thư giãn một lúc rồi hít một hơi thật sâu…mở mắt ra, đứng dậy khoác bộ pijama vào người đi ra ngoài.

Tự lấy hộp y tế cá nhân có sẵn gắn trên tường của phòng Đan Băng, Tuyết Y đi lại giường tự băng bó rửa những vết thương ngoài da của mình. Răng cắn chặt lại cố chịu những vết xót….

Đứng trước tủ Đan Băng, cậu chọn một bộ đúng khác hẳn với kiểu bình thường của mình, vả lại kiểu cậu hay mặc Đan Băng cũng không có. Cậu chọn một bộ phù hợp với tính chất việc mình sắp làm ngay đây..

Đứng nhìn mình trước tấm gương lớn, chiếc quần côn đen bó sát đôi chân thon dài như siêu mẫu cả chiếc bò mỏng cộc tay xanh nhạt ôm body siêu chẩn của mình, giầy dara đen cả chiếc đồng hồ gucci cùng bộ làm tôn lên vẻ đẹp đậm chất đàn ông của cậu…đưa tay vuốt chỉnh lại cổ áo rồi hài lòng bước ra ngoài.

,,,

Xuống sảnh Tuyết Y đã thấy Ren nằm ngủ trên đùi ông Đình, cậu nói:

- Con ra ngoài một chút.

- Đi đâu muộn thế này.

Tuyết Y hơi cười không nói gì, cậu lảng xang chuyện khác:

- Nhờ ba chăm sóc nó hộ con.

- Ừm.

Ông Đình gật đầu…

Tuyết Y ra ngoài, gặp bà Thái đang đứng trong hoa viên làm gì đó, cậu đi lại:

- Cho cháu xin cuộc địên thoại.

- À vâng – Bà Thái nhanh chóng lấy điện thoại trong túi ra đưa cho Tuyết Y.

Cậu hơi cười rồi ra một góc khác gọi địên cho ai đó một lúc mới quay lại đưa trả điện thoại cho bà Thái.

- Hàn thiếu.

Tuyết Y mở cửa xe cúi đầu bước vào trong đóng rầm cửa lại, mịêng nói:

- Đến nhà ông Đổng cho tôi.

Vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra mà Tuyết Y lại gọi mình giữa đêm khuya thế này…nhưng phận dưới cấp đành phải chăm chỉ vậy thôi làm sao dám cãi lời chủ đây.

Thỉnh thoảng Qúach giám lại đá mắt liếc xang Tuyết Y một chút, thấy bề ngoài là lạ, có phần đẹp trai hơn bình thường lại còn trẻ hơn nữa chứ, không khỏi ngạc nhiên mà bật thốt:

- Hình như mỗi lần cậu đi vằng về lại…đẹp trai hơn thì phải. Bí quyết gì vậy.

Khoé môi hơi cười, Tuyết Y chống tay lên cửa sổ mặt hướng ra ngoài tìm chút gió thoáng đãng:

- Thiên phú rồi.

Qúach giám hơi trề môi. “Tự tin thái quá”. Nhưng đúng là như vậy, không cần bàn luận gì thêm, cậu im lặng cho đến hết đoạn đường.

- Dừng lại.

Qúach giám phanh nhanh lại. Tuyết Y tiếp:

- Thẻ đâu?- Tuyết Y chìa tay ra hỏi.

- Thẻ gì cơ?- Mặt Qúach giám đồn thuỗn ra như con hà mã.

- Thẻ tín dụng.

- À. – Qúach giám cười cười chợt hiểu ra điều Tuyết Y muốn nói, cậu gãi đầu:- Hàn thiếu à, tôi không phải như anh đâu, tôi chỉ có một thẻ thôi mà toàn cất ở nhà chứ mang theo người làm gì, tôi dùng tiền mặt thôi.

- Vậy đưa tôi ít tiền lẻ đi.

Môi Qúach giám run run bệu bệu như sắp khóc…Gìau thế còn đi chấn lột người nghèo. Vẻ mặt đau đớn mở ví ra, Qúach giám nhìn Tuyết Y:

- Toàn tiền chẵn thôi, không có tiền lẻ đâu Hàn thiếu kính mến ạ – Trong giọng nói có chút mừng thầm.

Tuyết Y chau mày nhìn Qúach giám, biết ý cậu đành ngậm ngùi rút tờ k duy nhất còn xót lại trong chìa ra, Tuyết Y cười cầm lấy:

- Cứ ghi nợ đi, cuối tháng trả.

- Vầng – Gịong Qúach dám đặc quánh lại xuống tông trầm.Cậu đau đớn nghĩ thầm “Lại phải vay tiền của papa sống qua tháng rồi.”

Tuyết Y hơi cười vì vẻ mặt không tam tâm nhìn tờ tiền của Qúach giám, cậu quay đi mở cửa ra khỏi xe rồi đi vào cửa hàng tạp hoá một lúc mới quay lại với một số đồ ăn nhanh trên tay. Cậu chui vào xe:

- Ăn không?

Tuyết Y dơ túi bánh mì kẹp lên trứoc mặt Qúach giám hỏi, Qúach giám lắc đầu:

- Tôi ăn tối rồi, vẫn đầy bụng.

- Ừm. Vậy cho xe đi đi.

- Vâng.

Nhìn đống đồ trên tay Tuyết Y, Qúach giám liếc qua liếc lại vừa lái xe vừa lẩm nhẩm tính toán gì đó, vẻ mặt cười cười hỏi tế nhị:

- Hàn thiếu…ừm…mua hết chỗ này vẫn còn dư đúng không?

- Chắc vậy – Tuyết Y vừa ăn vừa gật nhẹ đầu.

- Chắc vậy.- Qúach giám quay hẳn mặt xang nhìn Tuyết Y – Vậy là thế nào ạ?

- Tôi không lấy lại tiền thừa nên cũng chẳng biết còn bao nhiêu.

- Không – phải- chứ.- Cậu thảng thốt mắt mở lớn bất lực.

Một tia hi vọng mong manh cuối cùng cũng tắt ngấm, Qúach giám thở hắt ra tập trung vào chuyện môn, không còn gì để nói nữa…”Đã đi vay tiền rồi còn làm sang bo cho người khác…chỉ có thể là người….haziii”

- Ừm. Vậy cho xe đi đi.

- Vâng.

Dù khó nuốt nhưng Tuyết Y vẫn cố ăn, vừa ăn vừa uống làm bụng cậu hơi đầy, vứt đống đồ thừa ra sau, cũng là lúc đã đến nơi cần đến. Cậu phủi phủi tay, mặt lạnh như tiền ra khỏi xe:

- Chờ đây một lúc, nếu thấy lâu tôi không ra thì gọi cho người này.

Tuyết Y với tay vào trong lấy giấy với bút có sẵn trong xe ghi lại số địên thoại của ai đó để đưa cho Qúach giám khiến Qúach giám trố mắt nhìn cậu:

- Hàn thiếu, anh làm gì như có vẻ nguy hiểm lắm vậy…

- Chút chút – Khoé miệng cậu hơi cong, vẻ mặt lại cô cùng điềm đạm không có tý gì là căng tẳhng như lời dặn dò.- Đi được vài bước. Tuyết Y chợt quay lại, xoè tay ra nói – Điện thoại cậu đâu?

Qúach giám lấy trong túi áo ra đặt và tay Tuyết Y:

- Đây.

- Ừm. Không cần làm theo lời tôi dặn nữa. À, Tuyết Y lấy tờ giấy ghi lại biển số xe của ai đó rồi nói:- Tìm người lái taxi biển số này cho tôi rồi cko một khoản tiền, nếu người đó có yêu cầu gì thì cứ làm.

- Cho cả côngty của anh cũng được à – Qúach giám trề môi dưới ra lẩm bẩm.

Tuyết Y cau mày:

- Từ lúc nào có thói quen chống đối vậy.

- Không, đâu, tôi chỉ nói vui vậy mà…hề.

Cậu lườm Qúach giám rồi ngoảnh mặt bước đi. Qúach giám cúi người nhìn qua cửa kính ngó theo Tuyết Y, thấy cậu đứng chần ngần trước cổng căn bịêt thự vẫn còn sáng ánh đèn một lúc rồi đột nhiên lùi lại sau lấy đầ nhảy lên bậc đá bám vào từng khấc của cánh cổng cao trèo vào.

“ Đây là Hàn thiếu à…”- Qúach giám nuốt nước bọt, nhìn độ cao của cánh cổng sắt sừng sững mà choáng thế mà Tuyết Y lại dám liều mình trèo vào…Nhỡ mà ngã thì nát đời trai.

Tuyết Y nhảy xuống phủi phủi tay, lấy chiếc địên thoại trong túi ra ấn ấn số ai đó, đưa lên tai nghe, mắt vẫn hướng vào phía trong căn biệt thư.

- Chú chuẩn bị cho cháu xe đến xx/x ngay nhé.

- …

- Ừm. và hai đứa làm được việc một chút.

- …

- Vâng.

,,,

- Cô ấy không bị sao, chắc lúc nãy cho máu hơi nhiều nên bị choáng vậy. Nằm nghỉ ăn chút gì đó là đỡ ngay thôi.

- Cho máu..- Vũ Thanh nheo mày không hiểu, cậu hỏi lại – Có phải cho cô gái cấp cứu lúc nãy không?

Vị bác sĩ gật đầu rồi bước đi.

Vũ Thanh quay lại nhìn Ngữ Yên, đầu nghiêng nghiêng nhìn cô…Sao phức tạp thế nhờ, chuyện là thế nào vậy…Hình như mỗi mình ngây thơ trả biết gì về họ thì phải…

San Phong về nhà, cậu xồng xộc lên phòng Ngữ Yên…Ánh mắt chợt đứng hình khi không có ai trong căn phòng tối om đó, Cậu đóng mạnh cửa lại vừa đi loanh quanh các phòng vừa

Nói to:

- Ngữ Yên, cô ở đâu vậy…

… Vẫn là một khoảng không im lặg không người đáp. Lạ thật…San Phong cắn môi quay trở lại phòng mình…Bật côngtác đèn lên, đi lại giường nằm phịch xuống, hai tay giang rộng mặt hơi nghiêng về phía bàn ánh mắt cậu chợt dừng rồi nhíu lại nhìn một thứ gì đó đặt trên bàn, cậu nhổm người dậy đứng lên đi lại đó…

Đặt cạnh chiếc nhẫn là một tờ giấy và một chiếc phong bì..Cậu cầm lên hai hàng mày theo đường chuẩn dần dần chau lại đến khi không thể nữa, tay còn lại nắm chặt chiếc nhẫn…

“.thời gian qua chắc làm phiền anh quá rồi giờ là cần cái kết. Tôi sẽ giải thích mọi chuyện với mẹ anh.:)

Sống tốt nhé. “

San Phong mở chiếc phong bì còn lại, là đơn xin nghỉ việc…Cậu vò nát tấm thư trong tay rồi vứt xang một xó. Tự nhiên thấy cảm giác trong người bức bối khó chịu khi Ngữ Yên chỉ bỏ đi với vỏn vẹn mấy câu thế này…Chuyện cô gây ra cho Tử Di cậu vẫn chưa tính sổ cơ mà..ai cho phép cô phủi tay ra đi như vậy.

Cậu lại giường nằm úp mặt xuống gối, nằm một lúc lại nghĩ…như vậy cũng tốt, cô ta chịu ra đi rồi, đúng ý cậu muốn còn gì, mà cô ta còn nói là sẽ chịu trách nhiệm giải thích cho mẹ cậu như vậy là tốt quá rồi…

Cậu nhắm mắt lại, đầu óc vẫn nghĩ đến mấy dòng thư của Ngữ Yên…mà cô sẽ đi đâu với được chứ…về nhà. Chắc không rồi, cô ta có lòng tự tôn rất cao, sao có thể đi lấy chồng rồi mà nửa đêm lại dám vác hành lý về nhà em trai. Như vậy sẽ làm em nó cười chết… San Phong với tay lấy chiếc gối đè lên đầu mình để quên đi…kệ cô ta thôi…việc gì đến mình chứ…

Àmm…ầm…

San Phong bật người dậy, tự nhiên bực tức của cậu biến đâu mất, đáy mắt chứa lên sự lo lắng:

- Không phải chứ…Nửa đêm giông bão thế này cô ta còn đi đâu được.

Tự nhiên trời trêu ngwười đúng lúc vậy…đang yên đang lành lúc cô ta bỏ đi lại nổi sấm nổi chớp.

San Phong lại nằm phịch xuống:

- Kệ…kệ…

Cậu nhắm chặt mắt cố gắng bỏ mọi thứ ngoài tai…kệ tiếng mưa lẫn tiếng sấm ngoài kia…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio