*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 1017 Nếu không phải Kiếm sĩ Thiết Ưng mang theo vũ khí mạnh, tối tân nhất, lại có cao thủ Tông sư đỉnh Tân Thiên Lâm trấn thủ thì chắc chắn người của Tây Nam Miêu Cương sẽ tuyệt đối không sợ đám kiếm sĩ Thiết Ưng này! Nhưng bây giờ, Tân Thiên Lâm đang chạy trốn, đống vũ khí mạnh của đám kiếm sĩ Thiết Ưng đều bị phá hủy. Là ai đã làm điều này? Tất nhiên là Tân Vũ Phong! Tất cả những điều này, nếu không có Tân Vũ Phong thì chỉ sợ những ngày tiếp theo, người của Tây Nam Miêu Cương sẽ phải sống vô cùng khó khăn! Nhưng bây giờ, đám kiếm sĩ Thiết Ưng đã mất đi vũ khí mạnh, lợi hại nhất, nên trong mắt người của Tây Nam Miêu Cương, bọn chúng thực sự đã trở thành một đám cu li đứng cửa! Phong thủy lần lượt xoay chuyển! Giờ đây, Kiếm sĩ Thiết Ưng không bao giờ có thể diễu võ dương oai trước mặt bọn họ nữa! Điều đó cũng thông báo rằng cuộc hành trình của Tân Vũ Phong ở Tây Nam Miêu Cương đã kết thúc. Nam Tuấn Sái muốn giữ anh ở lại: “Công tử Tân Vũ Phong, cả hai bên chúng ta đều thẳng lớn như vậy thật đúng là chuyện tốt. Hay là công tử Tân Vũ Phong ở lại ăn mừng với chúng tôi?” Tần Vũ Phong lắc đầu: “Cảm ơn ý tốt của Đại Trại chủ Nam Tuấn Sái. Nhưng không cần đâu, tôi còn rất nhiều việc cần phải làm.” Nam Tuấn Sái cũng tiếc nuối gật đầu. Ông ta hoàn toàn không thể ngờ rằng Tân Vũ Phong thật sự muốn ở lại! Hơn nữa, Tân Vũ Phong rất tò mò, phong tục ở Tây Nam Miêu Cương này lại rất khác với phong tục ở Nguyên Địa. Nhưng thành thật mà nói, Tân Vũ Phong không có hứng thú quen thân với Nam Tuấn Sái chút nào. Dù con người của Nam Tuấn Sái không xấu, ngoại từ việc ông ta hay bắt nạt kẻ yếu hay bảo che khuyết điểm quá mức ‘Vũ Phong chưa từng thấy Nam Tuấn Sái quá đáng ông ta lại là người trọng tình trọng nghĩa, có ơn đền Tuy ni , mục tiêu cuối cùng của Nam Tuấn Sái là Trác Châu Nguyên Địa, nhòm ngó ngôi báu cao quý nhất! Chỉ dựa vào điểm này, thì cũng có ngày anh và Nam Tuấn Sái nhất định sẽ không thể trở thành bạn bè được! Cho nên, tuyệt đối không cần tình bạn sâu sắc gì cả Tình cờ gặp nhau, gật đầu một cái, không oán hận lẫn nhau là đủ rồi. Tân Vũ Phong xoay người đi ra khỏi lăng mộ. “Từ từ đã!” Đột nhiên một giọng nói nhẹ nhàng vang lên Tần Vũ Phong dừng bước, xoay người lại. Người gọi anh lại chính là Mộc Dung Chỉ. Con ngươi của Tân Vũ Phong thu nhỏ lại. Tình trạng hiện tại của Mộc Dung Chỉ rất tệ! Mặt cô ta trắng bệch, toàn thân đều là vết thương, ra cả da thịt, ngoại trừ khuôn mặt thì chỗ nào cũng có vết roil Mặc trên người chiếc áo của người khác nhưng ngay cả quần áo cũng bị đánh đến rách hết! “Sao lại thế này?” Tần Vũ Phong nhíu mày, trái tim như run lên. Mộc Dung Chi mím môi vén tóc lên, cố gắng hết sức để có thể có trạng thái tốt nhất ở trước mặt Tân Vũ Phong, Cô ta gượng gạo cười: “Là Tân Thiên Lâm làm… Nhưng bây giờ không phải lúc để lo chuyện nà) “Tôi cũng không muốn anh nhìn thấy tôi trong bộ dạng thế này, nhưng nếu hôm nay không nói lời từ biệt thì lần sau gặp lại, tôi sẽ không biết nói gì. Dù sao thì tôi vân muốn nói tạm biệt anh…”