*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 1130 Ở các nơi của chín châu Đại Hạ, các ngõ ngách, những chuyện tương tự xảy ra một cách trùng lặp. Đỉnh núi Thiên Sơn, liễu sắc phi sam kim lâu phượng, băng cơ ngọc cốt nhân trung tiên*. * áo choàng màu liễu xanh thêu phượng hoàng vàng, người trong cõi tiên xinh đẹp và thanh cao. Thuận gió cưỡi hạc, giống như thần tiên. Thần tiên trên Thiên Sơn không xuống núi, mà lần này rời núi cũng chỉ vì Hiên Viên Kiếm mà đi. Trong núi sâu, sấm sét chớp nháy không ngừng, cuồng phong mưa rào không ngớt. Mà hiện tượng tự nhiên ác liệt hung bạo đến bậc này lại có một thiếu niên tuấn dật tay cầm quạt giấy, cưỡi sấm lao tới chỗ của Hiên Viên Kiếm. Các tông môn lớn, tông môn ẩn thế bao nhiêu ngàn năm không xuất núi, các cường giả thế hệ trẻ tuổi dồn dập xuất thế. Chỉ vì Hiên Viên Kiếm! Dù sao, Hiên Viên Kiếm chính là Thần khí thượng cổ. Cho dù là tông môn ẩn thế đã lâu không xuống núi cũng sôi nổi vì thế mà động lòng. Long Hổ Sơn, cung Chính Nhất. Nói đến nơi này còn là nơi xuất thân của một người quen của Tân Vũ Phong, tông môn phía sau Công Tôn Vũ. Sư phụ Lão thiên sư của Công Tôn Vũ, giờ phút này đang ở trong Chính Nhất cung. Lão thiên sư hạc phát đồng nhan, tay cầm một cây phất trần, mái đầu bạc trắng tự nhiên, sắc mặt hồng nhuận, thân mặc một đạo bào màu trắng, dáng vẻ tiên phong đạo cốt không cần bất cứ cái gì làm nền, nhất là lúc dơ tay nhấc chân. Lúc này, một thanh đoản kiếm đang lơ lửng trong không khí ở trước mặt Lão thiên sư, phía trên khắc mấy văn tự dày đặc. Phất trần trong tay Lão thiên sư vung lên, trong miệng lẩm bẩm một tiếng: “Đi” Đoản kiếm nghe lời bay lên, bay về phương xa. Đây là một loại pháp thuật dùng phi kiếm truyền thư, truyền tin. Nhưng nếu không phải tu vi đạt tới cảnh giới Thân Thông nhất định thì tuyệt đối không thể thi triển được bản lĩnh cao cường như thế. Phi kiếm trong nháy mắt bay ra, chỉ có thời gian nửa canh giờ đã đến Đế Đô xa đến ngoài ngàn dặm, đến trước mặt Công Tôn Vũ. Chạng vạng tối, phủ Thượng Quan ở Đế Đô nghênh đón một vị khách. Thanh Long đi đến trước mặt Tân Vũ Phong: “Thiên Vũ Đại Nhân, bên ngoài có một vị khách đến, tự xưng là quen biết với anh!” Loại dáng vẻ này của Thanh Long, trong nháy mắt đã khiến cho Tân Vũ Phong không ít lần nhớ tới thời gian khi mình là chiến thần Thiên Vũ. Nhưng Tần Vũ Phong vẫn rất nhanh hồi thần lại, hỏi: “Người nào? Đã báo tên họ chưa? “Chưa từng” Thực lực cao thâm, trước khi lấy được Hiên Viên Kiếm thì Tân Vũ Phong cũng không nắm chắc trăm phần trăm khả năng chiến thắng anh ta. Tân Vũ Phong nhịn không được phỏng đoán mục đích đến lần này của Công Tôn Vũ. Lẽ nào…Là đến là thuyết khách cho Tân Phiệt! Tân Vũ Phong híp mắt lại, sờ sờ vỏ Hiên Viên Kiếm ở bên hông. Nếu như phải đứng ở phía đối lập với anh ta, vậy thì đừng trách anh không nể mặt mũi! Ngay lúc Tân Vũ Phong đang suy nghĩ nhập tâm, Huyền Vũ đã tiến vào, nói vị khách đó đã đợi ở phòng khách, Thanh Long ở một bên tạm thời đi tiếp khách. Tân Vũ Phong gật đầu, đi đến phòng khách. Chính là Công Tôn Vũ. “Ngài Tân Vũ Phong” Công Tôn Vũ chắp tay với Tân Vũ Phong. Giọng điệu của Tân Vũ Phong không xem như là khách khí: “Ngài Công Tôn, lần này đến đây, nếu như là làm thuyết khách cho Tân Phiệt, vậy vẫn là mời ngài trở về đi!” “Ngài Tân Vũ Phong, hà tất phải đối chọi gay gắt như thế?” Cho dù giọng điệu của Tân Vũ Phong cũng không tốt, nhưng Công Tôn Vũ vẫn là khách khí tươi cười khách sáo: “Lúc tôi làm chủ cho tôi đích thực là ở hai mặt đối lập với ngài Tân Vũ Phong, nhưng nếu như tôi vì Long Hổ Sơn mà đến, ngài Tân Vũ Phong cũng không đến mức không thuận mắt với Long Hổ Sơn chúng tôi như vậy chứ?”