Chương 1136 “Tốt tốt tốt!” Lão thiên sư thấy Tần Vũ Phong khí thế như vậy, vỗ tay tán thưởng liên tục: “Hậu sinh khả uỷ!” “Mười năm ẩm băng, nhiệt huyết nan lạnh (cho dù gặp phải khó khăn thử thách gì thì vẫn nhiệt huyết đầy mình không cách nào dập tắt), mặc dù cậu đã trải qua đủ việc như thế, mà vẫn có thể nhiệt huyết như vậy, tâm thái như thế này thật sự khiến ta kính nể, kính nể!” “Suy cho cùng vẫn là tôi già rồi!” Tần Vũ Phong được Lão thiên sự khen ngợi như vậy, nhưng sắc mặt cũng không có một chút kiêu ngạo nào, chỉ là thản nhiên. Cỗ khí thế kia rất nhanh tản đi khi cảm xúc của Tần Vũ Phong bình tĩnh lại. Tần Vũ Phong lại mở miệng: “Đúng rồi, Lão thiên sư, tôi còn có một việc quan trọng cũng muốn hỏi ngài, đây cũng chính là mục đích hôm nay tôi tới đây!” “Ồ? Tiểu hữu cứ nói đừng ngại!” Lão thiên sư một bộ nghiêng tại lắng nghe. Tần Vũ Phong mím môi nói: “Tôi muốn hỏi một chút, dãy núi Côn Luân, đỉnh Ngọc Hư, rốt cuộc là nơi nào của tông môn ẩn thế, Lão thiên sư có biết không?” Dãy núi Côn Luân, ngọc thụ lâm phong! Tám chữ Tần Vũ Phong vừa nói ra, trong nháy mắt cả người Lão thiên sư chấn động mạnh, kinh ngạc không thôi. Công Tôn Vũ ở một bên, không kịp nghĩ ngợi vội vàng hỏi: “Cậu làm như thế nào biết được chỗ đó của môn phái này?” Khi Tần Vũ Phong nhìn thấy vẻ mặt của Lão thiên sư, cũng tràn đầy tìm kiếm và kinh ngạc. Loại môn phái gì mà có thể khiến cho hai người này khiếp sợ đến vậy? Tần Vũ Phong có chút do dự, mở miệng nói: “Hai vị có biết không, vừa rồi tôi nhắc tới mẫu thân của tôi ở gần núi Côn Luân, chính là ở xung quanh đỉnh Ngọc Hư! Hơn nữa, tôi hoài nghi, mẫu thân của tôi là bị trấn áp ở dưới đỉnh Ngọc Hư, thậm chí còn bị hạn chế tự do thân thể!” Nghe xong, Lão thiên sư lại lắc đầu thở dài. “Lão thiên sư, ông đây là. Trong lòng Tần Vũ Phong trầm lặng hỏi. Lão thiên sư lại tiếp tục thở dài: “Tiểu hữu, tôi khuyên cậu một câu, tốt nhất đừng đi đến đó, không có kết quả gì đâu!” Tần Vũ Phong không khỏi có chút bất đắc dĩ hỏi: “Lão thiên sư, tại sao lại không có kết quả?” “Mười tám năm trước mẫu thân của tôi vì cứu tôi nên bị một chiếc xe tải lớn cán qua chết ngay trước mặt tôi!” “Tần Thiên Vương đem mẫu thân của tôi mang về phần mộ tổ tiên Tần Phiệt, lúc chuẩn bị hạ tảng, kết quả đã có một gã lão đạo sĩ, nói mệnh của mẫu thân tôi vẫn chưa hết! Theo lời Tần Thiên Vương, lão đạo sĩ thi triển bí pháp, làm cho mẫu thân của tôi ngay lập tức trong lúc đó một lần nữa có hô hấp, sau đó mang theo mẫu thân tôi đi rồi!” “Lão thiên sư, tôi không tiếc dâng ra tủy xương, chỉ cần hỏi xem mẫu thân tôi sau khi còn sống… thì có thể ở chỗ nào!” “Hiện giờ, thật vất vả mới tìm được một chút hy vọng, làm sao có thể dễ dàng buông bỏ đây?” Trong lòng Lão thiên sự cảm thấy chấn động mạnh. Ông ta mặc dù đang ở tông môn ẩn thế, nhưng tin tức biết được cũng không nhiều hơn so với người bình thường. Ông ta biết, Tần Vũ Phong lúc trước, là chủ động đem tủy xương hiến cho Tần Phiệt. Tuy nhiên mối quan hệ giữa Tần Vũ Phong và Tần Phiệt lúc đó như nước với lửa, vì sao Tần Vũ Phong chủ động đem tủy xương dâng hiến, đến bây giờ đối với Lão thiên sự mà nói vẫn là một bí ẩn! Lão thiên sư ngàn vạn lần không ngờ đến, Tần Vũ Phong là vì điều tra tin tức của mẫu thân, liền cam tâm giao ra tủy xương quan trọng nhất đối với võ giả mà nói: “À¡…” Lão thiên sư lại thở dài một hơi. “Cậu đã hiếu thảo như thế, tảng đá chỉ sợ cũng đều bị cậu cảm hóa rồi, tôi liền nói với cậu chuyện vừa rồi!” “Đa tạ Lão thiên sư đã đồng ý giải đáp nghi vấn!” Tần Vũ Phong nói xong, vừa định quỳ xuống trước mặt Lão thiên sư, thì một ánh mắt của Lão thiên sư đã nhắm ý bảo Công Tôn Vũ đi lên đỡ Tần Vũ Phong đứng dậy. Tần Vũ Phong làm sao có thể nào không cảm động đến đầu rạp xuống đất chứ. Mẫu thân của chính mình bị người của tông môn ẩn thể mang đi, nghe ý tứ của Lão thiên sư, cải tông môn ẩn thế kia ngay cả ông ta cũng phải kiêng kị! Nhưng Lão thiên sư vẫn là nguyện ý nói cho biết, báo cho mình một ít tin tức Lão thiên sự vuốt vuốt chòm râu: “Tông môn đó, cũng chính là một tông môn mật thiết đối với tông môn ẩn thế chúng tôi, thậm chí, có thể nói là một cái truyền thuyết!”