Chương 1166 Tất cả đều không thể cứu vãn được nữa. Nhưng vẫn phải chuyên chú một trăm phần trăm để xác nhận xem người anh em của mình chết ở trong tay người nào, phân biệt cảnh tượng và vị trí ở chỗ nào…. Vân vân. Điều đó yêu cầu phải xem video không ngừng, mà còn phải cực kỳ chú ý. Có thể nói, áp lực tâm lý mà đám người Huyền Vũ phải chịu lớn hơn Tân Vũ Phong rất nhiều. Tân Vũ Phong hít sâu một hơi, trong lúc suy nghĩ thì vài giây đã qua, thời gian đệm kết thúc. Hình ảnh dần dần hiển thị ra. Giữa video, Bạch Hứa Trạch bị người ta trói lại. Xiầng xích được dùng để trói chặt Bạch Hứa Trạch dường như được làm băng chất liệu và kỹ thuật đặc biệt, khiến Bạch Hứa Trạch không thể động đậy. Rõ ràng đã tra tấn được một thời gian rồi, quấn áo trên người Bạch Hứa Trạch đã trở nên rách rưới, thở hồng hộc. Giữa video, có thể thấy rõ mồ hôi của Bạch Hứa Trạch chậm rãi chảy từ trán xuống. Mỗi một tấc da thịt được lộ ra bên ngoài đều được bao phủ bởi những vệt đỏ. Mười mấy võ sĩ Đông Hoàng vây quanh Bạch Hứa Trạch, trong tay nắm cái roi dài. “Bắt đầu quay chưa?” Trong đó có một người Đông Hoàng cợt nhả nhìn màn hình, dùng tiếng Đại Hạ không thuần thục lắm mà hỏi. ắt đầu rồi bắt đầu rồi, mau đánh đi! Ha ha!” Đối phương không nói tiếng mẹ đẻ thuần thục nữa mà dùng tiếng Đại Hạ, rất rõ ràng, chính là để vũ nhục Bạch Hứa Trạch! Cũng chính là để chọc giận những người nhận được video này, còn sợ bọn họ nghe không hiểu! Tân Vũ Phong siết chặt tay, móng tay ngắn ngủn dường như muốn đâm thủng xuyên qua da thịt ở trong lòng bàn tay. “Chát, chát, chát!” Từng tiếng roi trút ở trên người Bạch Hứa Trạch. Rất nhanh Tân Vũ Phong đã phát hiện, mấy người Đông Hoàng này không có chút võ nghệ nào. Roi dừng ở trên người Bạch Hứa Trạch, có thể nói là không hề có kết cấu gì cả. Theo lý mà nói thì sẽ không tạo thành một chút sát thương nào đối với Bạch Hứa Trạch. Nhưng mà dường như cái roi kia được chế tạo riêng biệt, nhìn trong video cũng có thể thấy ở trên roi có những đường. gồ rất nhỏ. Mặc dù người đó không sử dụng nhiều sức lực, nhưng vẫn không ngừng trút vào trên người Bạch Hứa Trạch, có thể lưu lại một chút vệt đỏ. “Chát! Chát! Chát!” Roi liên tục quất xuống, nhưng Bạch Hứa Trạch chưa từng kêu lên một tiếng! Anh ấy vẫn luôn âm thầm cắn răng chịu đựng! Đây là một loại nhục nhã gì chứ? Một đám đàn ông Đông Hoàng không có chút võ nghệ nào cầm roi dài, trút từng đòn xuống người của một cường giả tông sư, thật là vô cùng sỉ nhục! Thậm chí môi của Bạch Hứa Trạch đã bị hàm răng hung hăng cắn tới nỗi chảy máu tươi. Giống như một con quái thú bị nhốt ở trong khe đá, bình thường một đám thú vật không thể gây ra chút sát thương nào. cho nó, vậy mà giờ phút này chúng lại mổ làm càn. Con quái thú phẫn nộ, khuất nhục, nhưng vẫn bất lực. Roi vẫn tiếp tục đánh. Trên người Bạch Hứa Trạch đã dần dần chảy máu tươi. Rất nhanh, làn da lại bị roi dài ra sức đánh trở thành từng. những vết nứt thật dài, máu tươi thấm đỏ cả quần áo. Nhưng Bạch Hứa Trạch vẫn không kêu một tiếng nào. Có thể nói là mình đồng da sắt! Đúng lúc này, một bóng người thấp bé đi từ ngoài màn hình vào.