*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 1177 Trong mắt người Đông Hoàng, những chiêu thức đáng sợ này của Tần Vũ Phong chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. €ó thể nói, Tân Vũ Phong dù chỉ một phần vạn thực lực. cũng không có thể hiện ra, nhưng cũng đã đủ khiến hai người Đông Hoàng ngây ngô này khiếp sợ. Người Đông Hoàng bị Tân Vũ Phong đâm thủng bụng, ôm chặt vết thương, cả người run lên cầm cập, sắc mặt tái nhợt vô cùng Bọn họ đưa Tân Vũ Phong vào tòa nhà Trung tâm thương mại Khải Việt, đi thẳng một đường đến chỗ thang máy. Tần Vũ Phong vừa lên thang máy, liền nghe thấy một giọng nói từ thang máy thông báo, nói bäng tiếng Đông Hoàng. “Anh đem ai đến vậy?!” Tên người Đông Hoàng ở bên cạnh Tân Vũ Phong sắc. mặt đã co quắp lại, khóe mắt lén lút liếc nhìn Tân Vũ Phong, thấy Tân Vũ Phong mặt không hề biểu lộ cảm xúc, vội vàng đáp: “Một tên đàn ông người Đại Hạ vô cùng hùng mạnh! Bọn tôi hoàn toàn không phải là đối thủ của anh ta. Tôi cầu xin sự hồ trợt” “Tôi hiểu được, trực tiếp đưa lên tầng 18!” “Vâng!” Người Đông Hoàng quay người lại, liền vươn tay ấn nút tầng mười tám. Một bàn tay, trắng như sứ, vươn ra, ngay trước cái nút ấn tầng mười tám. Người Đông Hoàng cả người run lên, quay đầu lại nhìn Đối mặt với vẻ mặt cười như không cười của Tân Vũ Phong. Tân Vũ Phong vẫn tươi cười, nhưng khí thế toàn thân của anh, đột nhiên biến sắc! “Bùm!” Một kiếm ý lao ra, trực tiếp đập vỡ màn hình thang máy! Người Đông Hoàng liền mềm nhũn chân tay, rồi lại ngã xuống đất Tân Vũ Phong cười cười, chậm rãi nói: ‘Anh đang nói cái gi Người Đông Hoàng lúc này đã ướt đắm mồ hôi lạnh rồi Ánh mắt của người Đông Hoàng không ngừng đảo qua lại, tựa hồ đang suy nghĩ nên nói dối cái gì. “Tôi “ôm Nụ cười trên mặt Tân Vũ Phong vân không hề suy giảm, anh đâm dao găm vào bụng dưới của Người Đông Hoàng. “Vậy anh trả lời như thế nào?” Tân Vũ Phong hỏi. “Tôi… Tôi nói…” Anh chưa bao giờ nghĩ rằng tên người Đại Hạ trước mặt nình lại thực sự hiểu được tiếng Đông Hoàng! “Anh … anh là ai!” Người Đông Hoàng kinh hãi, vội vàng hỏi. “Tôi?” Tân Vũ Phong cong môi tự giểu cười: “Tôi chỉ là à chúng tôi, hàng ngày, tuần trai” một người bình thường. Đến đây báo thù cho bạn tôi… thôi!” Khi anh nói ra mấy chữ cuối cùng, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Tân Vũ Phong! Tân Vũ Phong một phát đâm thẳng cả con dao găm vào bụng đối phương. Người Đông Hoàng đau đớn vô cùng hét lên, như thể linh hồn bị xé nát vậy! Tuy nhiên, Tân Vũ Phong vẫn không có ý buông tha cho đối phương. Ngón chân của Tân Vũ Phong chọc vào bụng dưới của đối phương, dao găm cũng xoay chuyển trong cơ thể đối phương Người Đông Hoàng đau đớn tột cùng mà ngất đi. “Hừ!” Tân Vũ Phong cười một tiếng thể hiện sự chế nhạo. Muốn chết một cách nhanh chóng? Không thể nào! Một khi kiếm ý lao ra, Tân Vũ Phong khống chế sức lực của mình gần như vô cùng hoàn mỹ, trực tiếp đánh thẳng vào huyệt đạo của đối phương, khiến đối phương trong nháy mắt đã hôn mê, nhưng không hề làm đối phương bị thương dù chỉ là vết thương nhỏ nhất. Người Đông Hoàng từ từ mở mắt ra, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn không thay đổi. Điều này cho thấy mọi thứ trước mắt không phải là cơn ác mộng! Quả thực là có một tên người Đại Hạ, giẫm mạnh vào người anh! Tân Vũ Phong mặt không hề biểu lộ bất cứ cảm xúc gì, chỉ cực kỳ lạnh lùng mà nói: ‘Đau không?” Hàm răng của tên người Đông Hoàng run lên, không thốt nên lời. “Nói chuyện!” Tân Vũ Phong híp mắt lại, hừ lạnh một tiếng.