Chương 1182 Chiến thần Thiên Vũ, Tân Vũ Phong! Người nọ lúc này quỳ hai đầu gối xuống mặt đất: “Thiên Vũ đại nhân, Thiên Vũ đại nhân!” “Tôi, tôi cũng chỉ là bị đám người Đông Hoàng này cưỡng ép thôi, không thể không làm việc cho đám người của Đông Hoàng, Thiên Vũ đại nhân! Nhìn vào việc chúng tôi đều là đồng bào của Đại Hạ mà tha cho tôi một mạng đi!” “Tha cho mày một mạng?” Tân Vũ Phong cười lạnh một tiếng. “Cái bệnh xương cốt mềm yếu của đám người Đông Hoàng cũng học được cả mười phần rồi nhỉ!” “Thân là môt người của Đai Ha, trở thành tay sai của người Đông Hoàng, vẽ đường cho hươu chạy, cấu kết với nhau để làm việc xấu? “Mày để cho những người thà chết chứ không chịu khuất phục trước Đông Hoàng, những tướng sĩ lừng lẫy hi sinh mình, làm sao có thể chịu nổi chứ!” Đôi mắt của Tân Vũ Phong bỗng nhiên nổi lên một tầng máu đỏ tươi! “Mày, so với đám người Đông Hoàng kia thật ghê tởm!” Tân Vũ Phong nói xong, đưa tay ra mà bắt lấy người Đại Hạ ở trước mắt mình. “Đại nhân tha mạng đi!” Một mùi tanh tưởi trong không khí rõ ràng là phát ra từ dưới thân của người nọ. Tân Vũ Phong nhướng mày một cái. Đối phương là bị dọa cho đái ra quần à? Tân Vũ Phong lập tức không còn muốn động vào cái người đó nữa, lập tức thu tay về. Thần sắc của đối phương vui vẻ lại, cứ tưởng răng Tân Vũ Phong đã bỏ qua cho anh ta rồi: “Đại nhân, đại nhân, tôi là đội trưởng bảo vệ ở chỗ này, tôi có thể đưa ngài vào bên trong!” Tân Vũ Phong nhướng đôi lông mày: “Tao cần mày à?” Tân Vũ Phong nói xong, liền đi ra sau lưng của người đàn ông kia, tùy ý đá một cước, đập mạnh vào phía sau lưng của người đàn ông đó! Âm một tiếng! Thân hình của người đàn ông đánh thẳng vào cánh cổng vững bền, chắc chắn! Tân Vũ Phong cười lạnh một tiếng: “Nhớ lấy, nếu muốn mở. cửa thì tao cũng sẽ có cách!” “Rõ ràng đã trở thành một tên sai vặt của người Đông Hoàng rồi mà vẫn còn vọng tưởng tao sẽ tha cho một mạng hả?” “Chỉ sợ Bạch Hứa Trạch ở dưới Hoàng Tuyền sẽ rất phân nộ với tao mất!” Tân Vũ Phong nói xong, lại một lần nữa nhấc chân tới, một cái lại một cái, dùng cơ thể của người đàn ông đó, không ngừng đụng chạm vào miếng rèm cửa! Không thể không nói, người đàn ông ở dưới chân này, so với những người Đông Hoàng đã gặp trước đây có năng lực chống đỡ đả kích nhiều hơn một chút. Đã như vậy rồi, thế mà vẫn chưa ngất đi, trong mồm lại không ngừng thét lên tiếng đau. “Đau không?” Tân Vũ Phong nhẹ nhàng nói. “Tất cả những khổ sở mà lúc đầu Bạch Hứa Trạch gặp phải, so với mày… “Gấp trăm, gấp nghìn, gấp vạn lần nữa!” Tân Vũ Phong nói xong, liền hung hăng đá thêm một cước nữa! Âm ầm lên mấy tiếng, một cước này lấy hết sức bình sinh của Tân Vũ Phong, trực tiếp khiến cho cơ thể của người đàn Không, có lẽ hiện tại, bị gọi là thi thể thì chính xác hơn rồi. Một cước đá thủng cánh cửa bằng sát thép. Tân Vũ Phong đạp vào thi thể ở bên dưới chân, mặt không nét biểu cảm mà đi vào bên trong của hội sở. Ở trước mặt là đám người chỉ chít líu nhíu. Từng cái vũ khí nóng được dàn xếp ra, nhắm chặt vào người của Tân Vũ Phong. Chuẩn bị chờ được phát động! Hai tay của Tân Vũ Phong giao nhau, đốt ngón tay răng rắc mà chuyển động. “Rất tốt” Tân Vũ Phong híp híp con mắt mà nói. “Có phản kháng, mới khiến cho tôi cảm thấy có một chút thú vị chứ ….. Giờ phút này, đối mặt cùng với lại Tân Vũ Phong là người Đông Hoàng đã mở miệng nói. “Người này tự tiện xông vào cứ điểm, đánh chết hơn mười mấy vị võ sĩ Đông Hoàng của chúng ta, giết chết cho dù có là tội gì!” “Nổ súng!” Mưa bom bão đạn, mang theo lửa cháy, kích xạ mà bắn ra! Tân Vũ Phong không tránh không né! Một tay cầm đao Bắc Thần, ở trong tay của Tân Vũ Phong mà hiển hách sinh uy! Ánh đao lưu chuyển, chặt chẽ như mưa. Trong khoảnh khắc này, đem những viên đạn kích xạ về hướng của Tân Vũ Phong, đánh rơi hết xuống mặt đất.