Chương 115: Cô muốn ở đây, cũng không phải là không được Đi vào khu dân cư, đập vào mắt bọn họ là vô số đình đài lầu các, phong cảnh đẹp như trong tranh, trồng rất nhiều cây cối giống như cung điện hoàng gia thời cổ đại. Mà căn biệt thự cao cấp số một kia, có vị trí tương đối cao trong khu này, đứng từ trên nhìn xuống có thể trông thấy cả bốn phương tám hướng. Tổng giám đốc Lư lấy chìa khóa màu vàng ra, mở cửa biệt thự, sau đó dẫn mọi người vào trong. “Oal” “Trời ạI” Lâm Yến Vân và Dương Minh Thăng đòng thời kinh ngạc kêu lên, giống như bị điều gì đó làm chấn động rất lớn. Các thiết bị được lắp đặt trong căn biệt thự này cực kỳ xa hoa, vô cùng tráng lệ, không hề thua kém những cung điện được gìn giữ bảo tồn mấy trăm năm. Tất cả đồ dùng, đồ trang trí, tranh vẽ trong nhà đều là đồ cổ có giá trị vô cùng lớn. “Cứ như là mơ vậy! Nếu như được ở lại nơi này một đêm, đời này cũng đáng giá” Lâm Yến Vân không nhịn được cảm thán một câu. Sau khi ngắm căn biệt thự này ròi, những khu nhà cao cấp khác dường như đều biến thành “Xóm nghèo”. Cho dù là người có gia cảnh tốt như Dương Minh Thắng, cũng mở rộng tâm mắt. Nhưng ngược lại, sắc mặt Tần Vũ Phong vẫn hờ hững, giống như không thèm để ý. Bản thân anh là Chiến thần Thiên Vũ, vào nam ra bắc bao nhiêu năm nay, kiến thức đã vượt xa người thường rất nhiều, cho dù là tòa hoàng cung ở thủ đô kia, anh cũng từng ra vào rất nhiều tồi. Thấy sắc mặt này của Tần Vũ Phong, Tổng giám đốc Lư lại càng chắn chắn, anh tuyệt đối là nhân vật lớn từng trải trong xã hội. “Anh Tần, căn biệt thự này rộng tám trăm tám mươi tám mét vuông, ngoài năm phòng ngủ ra, còn có quầy rượu, phòng hút thuốc, phòng tắm hơi, rạp chiếu phim tại nhà vân… vân… Các trang thiết bị đều được lắp đặt đầy đủ, anh có vừa lòng không?” Giọng Tổng giám đốc Lư lại cung kính hơn vài phần, giống như đang nịnh nọt Tần Vũ Phong. “Không tồi, tôi tin bạn của tôi sẽ rất thích…” Tần Vũ Phong khẽ gật đầu. Bạn? Lâm Yến Vân vốn dĩ đang sững sờ, nghe thấy chữ bạn này lập tức tỉnh táo lại, đây rõ ràng là đang nói đến Lâm Kiều Như mà. Ngay lập tức, cơn đố ky cháy hừng hực trong lòng cô ta. Nếu như cô ta không ly hôn với Tân Vũ Phong, vậy thì nữ chủ nhân của căn biệt thự này, vốn dĩ nên là cô ta mới đúng! Con hồ ly tỉnh xấu xa Lâm Kiều Như ¡ kia, dựa vào đâu mà dám tranh của cô? “Anh Tần, tôi giao chìa khóa cho anh, anh có thể vào ở bất cứ lúc nào. Nếu như gặp phải chuyện gì khác, cũng có thể gọi điện thoại cho tôi!” Tổng giám đốc Lư chủ động đưa cho anh một tấm danh thiếp. “Được, trong tương lai nếu như có cơ hội, tôi sẽ giới thiệu cho ông vài người bạn!” Tần Vũ Phong nói. Tổng giám đốc Lư biết điều như vậy, Tần Vũ Phong cũng không keo kiệt, anh định giới thiệu Đường Thiên Bá, người giàu nhất nơi này cho ông ta. Nghe thấy anh nói thế, sắc mặt Tổng giám đốc Lư lập tức vui vẻ, trong lòng thầm nói mình đã thành công rồi! “Vậy anh Tần, tôi không quấy rầy anh nữa!” Tổng giám đốc Lư nói xong thì nhanh chân ra khỏi biệt thự. Còn Lâm Yến Vân và Dương Minh Thắng vẫn đứng yên tại chỗ, không muốn ra về. “Hai người còn đứng ở đây làm gì?” Tần Vũ Phong nhíu mày hỏi. Đối với người nhà họ Lâm, thái độ của anh vô cùng không tốt. Những năm gần đây, bọn họ năm lần bảy lượt bắt nạt Lâm Kiều Như, nếu như không phải do Lâm Kiều Như chủ động xin tha cho bọn họ, Tân Vũ Phong đã tiêu diệt nhà họ Lâm từ lâu rồi. Ai ngờ một phút sau, vậy mà Lâm Yến Vân lại chủ động bước đến, lần đầu tiên cô ta lộ ra vẻ mặt thẹn thùng, liếc trộm anh nói: “Tần Vũ Phong, đừng tuyệt tình như vậy mà… Tục ngữ nói rất đúng, một ngày là vợ chồng cả đời là vợ chồng, tốt xấu gì chúng ta cũng kết hôn ba năm rồi, chẳng lẽ anh không có chút cảm giác nào sao?” Nghe thấy cô ta nói thế, thần phong không hề cảm thấy mừng rỡ chút nào, chỉ cảm thấy buồn nôn, anh lạnh lùng hỏi: “Đừng nói lung tung nữa, rốt cuộc cô muốn làm gì hả?” “Dù sao tạm thời anh cũng không dùng đến căn biệt thự này, hay là cho tôi mượn ở vài ngày trước?” lâm vũ linh mang vẻ mặt đầy chờ mong hỏi anh. Cô ta đã nghĩ kỹ rồi, nhất định phải chụp thật nhiều ảnh, sau đó đăng lên trang cá nhân, phải khoe khoang một chút để thỏa mãn lòng hư vinh của bản thân. “Cô muốn ở đây, cũng không phải là không được! Chỉ có điều…” Nói đến đây Tần Vũ Phong quay người lại, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt Lâm Yến Vân, mở miệng nói tiếp: “Phòng ngủ không có chỗ cho cô, cô vẫn nên làm người giúp việc ở trong phòng dành cho bảo mẫu nhé!”