Chương 1217 “Toriya?” Người Đông Hoàng ở trong phòng làm việc không thể tin được mà mở to hai mắt. Cái đầu người đang được người nọ cầm trong tay kia không phải ai khác mà chính là thuộc hạ thứ hai của người Đông Hoàng Suhara Takeshi đang ngồi trong phòng làm việc Toriya Masata. Chính mắt nhìn thấy rõ ràng đầu của Toriya Masata bị người ta xách trong tay, Suhara Takeshi sao có thể không kinh ngạc chứ? Suhara Takeshi không thể tin được dời ánh mắt đi, nhìn thấy một người dáng vẻ gầy gò, một khuôn mặt anh tuấn… Bên eo là một thanh trường đao, một thanh kiếm cổ. Suhara Takeshi nhất thời kinh ngạc đến mức không nói được một tiếng nào. “Là, là anh.” Tần Vũ Phong cúi đầu xuống, cười ha ha. “Chiến thần Thiên Vũ của Đại Hạ!” Suhara Takeshi hoảng hốt kêu lên. Đôi mắt Tần Vũ Phong khẽ híp lại: “Không tồi, đi cả đường này, anh là người đầu tiên nhận ra tôi” “Sao nào, bữa tối do tôi đích thân chuẩn bị cho anh… Có hài lòng không?” Tần Vũ Phong vừa nói, vừa bước từng bước về phía Suhara Takeshi, đặt đầu của Toriya Masata đến trước mặt Suhara Takeshi. Mồ hôi lạnh của Suhara Takeshi nháy mắt liền rơi xuống. Nếu như đổi thành bất cứ người nào khác cầm theo đầu của Toriya Masata thì anh ta cũng sẽ không có phản ứng này. Nhưng bây giờ, Suhara Takeshi biết rõ ràng, người trước mắt này chính là người ở trong truyền thuyết kia, khiến cho nhẫn giả đứng đầu Đông Hoàng thề cả đời không dám đặt chân đến Đại Hạ nửa bước. Chiến thần Thiên Vũ của Đại Hạ! Suhara Takeshi đã không để ý Toriyu Masata chết như thế nào, vội vàng mở miệng dùng tiếng Đại Hạ nói: “Thiên, Thiên Vũ đại nhân, ngài đến đây là..”. Tần Vũ Phong hừ lạnh một tiếng: “Lời này nên là tôi hỏi đám người Đông Hoàng các người mới đúng!” “Ngược lại tôi lại muốn hỏi các người, tự tiện xông vào Vân Thành Đại Hạ chúng tôi, tự tiện đóng xuống mười tám cứ điểm là ngụ ý gì đây?” Cả người Suhara Takeshi run cầm cập. Lời của Tần Vũ Phong còn chưa nói hết, anh lại tiếp tục lạnh lùng hỏi: “Là bởi vì Đỉnh Cửu Châu à?” “Anh, sao anh lại biết được! Không phải anh đã bị cách chức hay sao?” Suhara Takeshi lập tức hoảng sợ tột cùng, túm lấy tóc của mình, miệng không ngừng lầm bẩm một mình: “Lẽ nào Đại Hạ đều đã biết rồi, đã biết hết tất cả rồi? Thiên Vũ là vì chuyện này nên đã phục chức rồi? Thôi xong rồi, tất cả đều hết rồi. Phải nhanh chóng thông báo cho tổng bộ biết, thông báo cho đại nhân.” Suhara Takeshi vừa nói, vừa hoảng loạn cầm lấy điện thoại trên bàn làm việc. Tần Vũ Phong lạnh mặt nhìn thấy hết tất cả. Suhara Takeshi thử bấm điện thoại, chỉ có tiếng thông báo ngắt đoạn lạnh lùng, cả người anh ta đều run lên, không dám ngẩng đầu lên. Lộp cộp, lộp cộp. Luẩn quẩn trong căn phòng chỉ có tiếng tim đập của Suhara Takeshi, tiếng điện thoại thông báo cuộc gọi thất bại tút tút và cả tiếng bước chân của Tần Vũ Phong. Tần Vũ Phong nói bình thản: “Tôi có thể cho anh một đáp án” “Tôi không hề khôi phục chức vị, cũng không hề biết chuyện Đỉnh Cửu Châu của mấy người.” “Nếu như các người không động đến đồng đội anh em của tôi thì mấy người làm cái gì cũng không có quan hệ gì với tôi bây giờ cả!”. Tần Vũ Phong nói, khí thế quanh thân mình thay đổi to lớn, khí tức của Tông sư Ngũ Trọng Thiên liên tục tăng lên, trong nháy mắt tràn ngập cả căn phòng, hùng hậu tột cùng! “Nhưng các người đã động đến huynh đệ thủ tục của tôi, vậy thì bất luận các người đến Đại Hạ này vì cái gì, kết cục của các người, chỉ có một!” “Chết!” Tần Vũ Phong quát lớn một tiếng, một tia sát ý nhỏ bé đến mức không thể nhìn ra vụt qua đáy mắt anh, tiếp sau đó, một đường kiểm khí từ trong tay Tần Vũ Phong bắn ra! Suhara Takeshi vẫn còn duy trì động tác cầm điện thoại trong tay nhưng mi tâm giữa hai lông mày đã bị một đường kiếm khí xuyên qua, cả người cứ như vậy mất đi sinh mạng. Tần Vũ Phong hừ lạnh một tiếng, quay người rời khỏi phòng làm việc đó.