Chương 1231 Tần Vũ Phong thấy vậy thì không nói gì, chỉ cúi đầu xuống. Mặc dù tướng mạo của người đàn ông Đông Hoàng đó rất khôi ngô, nhưng dáng người quả thực rất thấp, Tân Vũ Phong cao một mét tám mươi, phải cúi đầu mới có thể nhìn thấy mặt người đàn ông này. “Anh biết tôi.” Tần Vũ Phong dùng câu khẳng định với giọng điệu chắc chắn. Người Đông Hoàng đó cười: “Tần Vũ Phong, từng là Chiến thần Thiên Vũ ở Đại Hạ, không ai là không biết.” Khóe miệng Tần Vũ Phong nở một nụ cười: “Nói tiếng Đại Hạ khá đấy.” “Đã quá khen rồi.” Người đàn ông Đông Hoàng ưỡn ngực: “Anh có thể gọi tôi là Ryo Gorogawa, cũng có thể gọi tên ở Đại Hạ của tôi, Trương Truyền Long” Ánh mắt Tần Vũ Phong lạnh nhạt: “Tại sao tôi phải nhớ tên của anh?” Ryo Gorogawa ngẩng đầu lên, dường như đang cố gắng giữ bình tĩnh với Tần Vũ Phong: “Anh phải nhớ tên người đã đánh bại Chiến thần Thiên Vũ trong truyền thuyết Đại Hạ. Cái tên này sẽ sớm vang danh khắp Đại Hạ và Đồng Hoàng thôi!” Ánh mắt Tần Vũ Phong cười nhạo: “Xem ra anh cũng biết Đông Hoàng xếp phía sau Đại Hạ nhỉ?” “Hiện tại là như vậy, nhưng e rằng trong tương lai… không hẳn vậy đâu!” Ryo Gorogawa vừa dứt lời thì đột nhiên tấn công Tần Vũ Phong, nội lực trong tay đều ngưng tụ lại, hướng về phía Tần Vũ Phong. Nhưng Tần Vũ Phong sao có thể để cho người Đông Hoàng trước mặt này tấn công mình được? Bóng dáng Tần Vũ Phong lóe lên, trực tiếp rời khỏi phạm vi công kích của Ryo Gorogawa, sau đó nội lực nhanh chóng tụ lại trong tay, tấn công về phía Ryo Gorogawa. Không thể không nói rằng Ryo Gorogawa thực sự không dễ bị tấn công như những người Đông Hoàng khác. Miễn cưỡng nhận một đòn tấn công này của Tần Vũ Phong, cơ thể xoay một vòng trên không, sau đó vững vàng đáp xuống mặt đất. “Chiến thần Thiên Vũ, quả nhiên có chút bản lĩnh.” Ryo Gorogawa nói. Giọng điệu Tần Vũ Phong lạnh nhạt: “Nhân tài của Đại Hạ xuất hiện lớp lớp, mấy người Đông Hoàng các anh không thể chọc đến được đâu.” Khóe miệng Ryo Gorogawa nở nụ cười khiêu khích: “Vậy nếu như tôi nói người Đông Hoàng chúng tôi phải chọc đến thì sao?” “Vốn dĩ không liên quan gì đến tôi.” Tần Vũ Phong nói: “Nhưng mà bây giờ đã khác. Anh đã giết Bạch Hứa Trạch, anh là kẻ thù của tôi.” “Các anh đều phải chết.” Ryo Gorogawa nghe vậy thì cười nói: “Bạch Hứa Trạch? Là người Đại Hạ mấy ngày trước lén lút vây quanh điểm đóng quân của chúng tôi sao?” Nghe thấy câu nói mà đối phương nói về Bạch Hứa Trạch có bao nhiêu mạo phạm, Tần Vũ Phong cau mày, một đường kiếm khí bắn ra, nhằm ngay giữa ấn đường của Ryo Gorogawa. Ryo Gorogawa nhìn đòn tấn công vừa tránh được đó, nói: “Tức giận rồi sao?” “Hay là… bởi vì sợ hãi mà căm phẫn?” Nụ cười trên mặt Ryo Gorogawa không thay đổi, ánh mắt nhìn thẳng vào Tần Vũ Phong. Tần Vũ Phong mím chặt môi: “Sao lại sợ hãi?” Ryo Gorogawa cười nói: “Đương nhiên là bởi vì sợ hãi sức mạnh! Bắt được một người của các anh, nhiều người bên chúng tôi cần phải dốc toàn bộ sức lực, nhưng…” “Đó đều là bởi vì tôi đã không có mặt” “Anh biết không? Bây giờ tôi đã là tông sư Nhị Trọng Thiên. Để đối phó với anh có thể nói là dễ như trở bàn tay!” “Đương nhiên, nếu bây giờ anh đầu hàng, có lẽ tôi sẽ không coi anh như kẻ địch, suy cho cùng thì… Ryo Gorogawa vừa nói vừa giơ tay về phía Tần Vũ Phong, cười: “Đông Hoàng chúng tôi bây giờ đang cần một nhân tài như anh, gia nhập với chúng tôi, chuyện anh đã giết nhiều người Đông Hoàng như vậy chúng tôi có thể tha thứ tất cả.” “Tha thứ tất cả?” Tần Vũ Phong mỉm cười: “Gần mười nghìn tính mạng đó.” “So với việc Chiến thần Thiên Vũ gia nhập mà nói thì bọn chúng không đáng một xu.” Ryo Gorogawa nhìn chăm chằm vào mắt Tần Vũ Phong. Tần Vũ Phong nói: “Tôi gia nhập với các anh thì có ích lợi gì?” Ryo Gorogawa cười to nói: “Ích lợi sao? Rất nhiều đó! Tiền bạc, quyền lực, thể lực… mà trước đây Đại Hạ không thể cho anh, Đông Hoàng chúng tôi đều có thể cho anh tất ca!” Vẻ mặt trong lòng đã có dự tính trước của Ryo Gorogawa khiến Tần Vũ Phong không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái. Lúc trước Ryo Gorogawa nói rằng hiện tại Đông Hoàng không bằng Đại Hạ, nhưng rất nhanh sẽ thay đổi… là có ý gì?