Chương 1237: Tần Vũ Phong và Quách Chí Mẫn ở đây chờ không bao lâu thì thấy một đám người từ xa đang đi về phía này. Tần Vũ Phong mỉm cười đứng dậy, chuẩn bị tiếp đón những người bạn cũ này. “Thiên Vũ đại nhân” Người đầu tiên được tiếp đón chính là Tiêu Mặc Chiến, anh ta chậm rãi đi tới, vẻ mặt tràn ngập vui mừng. “Thiên Vũ đại nhân, nghe nói một mình anh đã tiêu diệt toàn bộ mười tám điểm căn cứ của đối phương?” Tiêu Mặc Chiến mở miệng hỏi, Quách Chí Mẫn lập tức nói: “Đó là đương nhiên, lúc sau đối phương lại tập kết thêm mười căn cứ nữa, ước chừng có hơn tám nghìn bảy trăm người. Nhưng Thiên Vũ đại nhân lại một mình xông vào.” Tiêu Mặc Chiến cười cười vỗ vai Quách Chí Mẫn: “Tên nhóc nhà cậu, ở bên ngoài ầm ĩ với chúng tôi lâu như vậy, bây giờ coi như là đã tận mắt nhìn thấy rồi.” Quách Chí Mẫn cười cười, gãi gãi đầu. Tần Vũ Phong thấy Tiêu Mặc Chiến cũng gật đầu cười theo. Tiêu Mặc Chiến cười với Tần Vũ Phong, đột nhiên hai mắt lệ dâng: “Thiên Vũ đại nhân…Nếu như Bạch Hứa Trạch ở dưới suối vàng biết được anh báo thù cho anh ấy, e là e là cũng có thể yên tâm rồi.” Nói đến đây Tần Vũ Phong không khỏi thở dài: “Thật đáng tiếc, tất cả đều chậm mất rồi… “Hơn nữa, hang ổ bên kia chúng ta chưa từng đặt chân đến.” Sắc mặt Tiêu Mặc Chiến nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy! Thiên Vũ đại nhân, chúng ta đang chỉnh đốn một lượt, hay là trực tiếp giết đi?” Tần Vũ Phong cau mày, nhẹ nhàng lắc đầu: “Chỉnh đốn một lượt, không được. Đối phương đã sai người liên lạc với tổng bộ, chúng ta chỉnh đốn một lượt chỉ sợ đối phương phải chạy mất.” Quách Chí Mẫn ở một bên hưởng ứng theo: “Bọn họ đang tính toán tập kết lực lượng để chống lại thế lực của Đại Hạ, sau đó nhân cơ hội chạy trốn. Tiêu Mặc Chiến cau mày trầm ngâm suy nghĩ: “Một khi đã như vậy, đúng là không nên chậm trễ chuyện này.” Song ngay khi mọi người đang nói chuyện thì đội quân của Doanh Trại Thần Sách đã chậm rãi tiến lại đây. “Bái kiến Thiên Vũ đại nhân” Người đi đầu là một gương mặt quen thuộc đối với Tần Vũ Phong, vừa thấy Tần Vũ Phong vẻ mặt anh ta đã lập tức mừng rỡ, sau đó nhanh chóng chạy tới cúi đầu bái kiến. Quách Chí Mẫn thấy anh ta trực tiếp chạy tới chỗ cấp trên, cũng không dám chậm trễ nữa, nhanh chóng chạy về đứng giữa đội quân Doanh Trại Thần Sách. Ngay sau đó toàn đội quân Doanh Trại Thần Sách cùng cúi đầu bái kiến Tần Vũ Phong: “Bái kiến Thiên Vũ đại nhân!” Tần Vũ Phong thấy vậy chỉ cười cười phất tay: “Được rồi, tôi đã bị cách chức từ lâu rồi, đã không còn là Chiến thần Thiên Vũ nữa rồi, nếu mọi người thích thì cứ gọi không cần làm đại lễ thế này đâu Nhưng các tướng sĩ của Doanh Trại Thần Sách vẫn cố chấp như cũ, kiên trì hành đại lễ cao nhất trong quân đội đối với chiến thần đã từng kề vai sát cánh với bọn họ trước đây, sau đó mới đứng dậy. Tiêu Mặc Chiến cảm khái nói: “Thiên Vũ đại nhân, anh không biết đấy thôi, trong khoảng thời gian này chúng tôi có biết bao.” Tiêu Mặc Chiến chưa nói hết mà hai mắt đã lại đỏ hoe lên. Tần Vũ Phong phát hiện ra, các tướng sĩ của Doanh Trại Thần Sách đang đứng cạnh chính mình vốn dĩ đều là những người anh hùng cứng rắn mạnh mẽ, nhưng hiện tại từng người lại dễ dàng rơi lệ. Tần Vũ Phong đi tới vỗ vỗ vai Tiêu Mặc Chiến: “Được rồi, dù thế nào đi chăng nữa cậu cũng là tướng hàng ngũ phẩm, đừng dọa mọi người nữa. Mau, không khóc nữa. Tiêu Mặc Chiến gật đầu, cắn răng nén lại những giọt nước mắt trực trào trên đôi mắt đỏ hoe. Lúc này, đã không còn ít người nhịn được nữa mà khóc nức nở. Dù sao khoảng thời gian trước, tin tức Tần Vũ Phong đã chết truyền đến Tây Vực Miêu Cương, đối với các tướng sĩ của Doanh Trại Thần Sách, đối với các chiến hữu đã từng kề vai sát cánh với Tần Vũ Phong trước đây mà nói đó chính là một tin mang tính hủy diệt rất lớn. Hầu như tất cả mọi người đều nghĩ Tần Vũ Phong đã chết thật rồi. Lúc đó nếu như không phải trên người còn có gánh nặng thì chắc hẳn đã có không ít người nguyện chết theo Tần Vũ Phong rồi. Nhưng hiện tại, giờ phút này đây, Tần Vũ Phong đang đứng trước mặt mọi người.