Chương 1250 Giờ phút này, tất cả đám người Đông Hoàng trong sào huyệt của họ đều đã bị Tân Vũ Phong dùng Doanh Trại Thần Sách giết chết. Không còn ai sống sót cả. Sau khi làm xong tất cả những việc này, Tân Vũ Phong quay người lại nhìn về phía hàng ngàn binh lính và các tướng sĩ từ Doanh Trại Thần Sách đã được tập kết lại. Tân Vũ Phong hít sâu một hơi rồi hét lớn. “Phàm là những ai xúc phạm đến võ giả Đại Hạ thì sẽ bị trừng phạt, cho dù họ ở xa đến cỡ nào đi chăng nữa” “Những kẻ xúc phạm những người ở biên giới phía Bắc chúng ta, dù chúng có mạnh đến đâu cũng sẽ bị tôi giết chết chúng” “Bây giờ, những đồng đội của chúng ta, người anh em Bạch Hứa Trạch của chúng ta đã chết trong tay những người giúp đỡ bọn Đông Hoàng này. Hôm nay Tân Vũ Phong tôi xin thê rằng cho dù đối thủ có là con cháu dòng dõi quý tộc của Thiên Hoàng gì đó, cho dù đối phương có là một đất nước hùng cường và giàu có thì nhất định tôi cũng sẽ chặt đầu tên kẻ thù đứng đầu để an ủi vong hồn linh thiêng của các đồng đội của chúng ta ở trên trời” “Giết, giết, giết” Theo sau tiếng hét của Tân Vũ Phong, tất cả binh lính ở biên giới phía Bắc bắt đầu trở nên hăng hái. Họ cảm thấy dòng máu nhiệt huyết như đang sôi trào trong huyết quản. Đúng vậy, giết! Bất cứ ai xúc phạm đến người của đất Đại Hạ, bất cứ ai xúc phạm các chiến sĩ biên giới phía Bắc. Bất cứ ai ngược đãi và giết chết đồng đội, anh em của họ thì tất cả đều phải trả giá đắt. Để trả thù cho Bạch Hứa Trạch mà Tân Vũ Phong đã đích thân đến Vân Thành. Chỉ trong một ngày một đêm, một mình Tân Vũ Phong xông vào doanh trại của quân địch và tiêu diệt sạch toàn bộ mười tám cứ điểm của quân địch, cộng thêm một sào huyệt nữa, ước chừng mấy vạn người. Tân Vũ Phong dẫn theo mười hai vệ binh với ý chí kiên cường và giàu lòng hy sinh, tạm thời trở về Đế Đô để nghỉ ngơi và hồi phục sức khỏe. Tất cả bọn họ đều biết rằng việc tiêu diệt cứ điểm của người Đông Hoàng đóng ở Vân Thành còn lâu mới kết thúc. Ngược lại, mọi thứ chỉ mới bắt đầu. Bởi vì tên thủ phạm thực sự khiến Bạch Hứa Trạch bị tra tấn và giết chết, tại thời điểm này vẫn còn đang nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật trên đất Đông Hoàng. Tân Vũ Phong không thể tha cho anh ta được. Tân Vũ Phong vì để trả thù cho Bạch Hứa Trạch mà đã lên kế hoạch tự mình đến Đông Hoàng. Huyền Vũ không đồng ý để Tân Vũ Phong đến Đông Hoàng một mình. Huyền Vũ lấy ra một xấp tài liệu đưa cho Tân Vũ Phong và nói: “Thiên Vũ đại nhân, giữa Đại Hạ và Đông Hoàng sắp tổ chức một cuộc gặp mặt giao lưu võ thuật. Ngài có thể xem, đây là quy cách của cuộc gặp mặt giao lưu võ thuật ạ.” Tân Vũ Phong gật đầu, cầm lấy xấp liệu bằng giấy từ Huyền Vũ. Tân Vũ Phong không muốn duyệt tài liệu điện tử vì anh luôn cảm thấy những chữ viết trên đó rất nhỏ, xem lâu thì mỏi mắt. Đã nhiều năm như vậy mà anh vẫn chưa thay đổi thói quen, cho nên Huyền Vũ cũng quen mỗi lần nộp tài liệu cho Tân Vũ Phong đều là tài liệu giấy cả. Tân Vũ Phong nhanh chóng xem qua xấp tài liệu của Huyền Vũ đưa cho, sau đó anh hỏi: “Ý của cậu là muốn tôi gia nhập đoàn đại biểu của võ sĩ Đại Hạ Huyền Vũ gật đầu với Tân Vũ Phong nói: “Đúng vậy, Thiên Vũ đại nhân. Dù sao thì khi anh gia nhập võ đoàn sẽ mạnh hơn là so với anh đi một mình đến Đông Hoàng, hơn nữa còn có thể trấn áp trận pháp” “Hơn nữa…” Huyền Vũ vừa nói vừa thận trọng liếc nhìn sắc mặt của Tân Vũ Phong: “Cuộc họp giao lưu võ học này trên danh nghĩa là một cuộc rèn giữa nhưng trên thực tế cũng là biểu tượng cho sự vinh dự giữa các quốc gia. Anh…” Tân Vũ Phong liền bật cười, chút tâm tư cẩn thận ấy của Huyền Vũ, chẳng lẽ lại có thể che giấu được ánh mắt của anh sao?