Chương 1262 Mặc dù bây giờ Hán Đại đã rất được người dân Đại Hạ tôn kính, ở Đông Hoàng cũng chưa có ai dám xúc phạm anh ta, địa vị của anh ta đã khá cao rồi. Nhưng lúc nghênh đón phái đoàn võ đạo Đại Hạ đến, Hán Đại vẫn rất căng thẳng. Không phải vì thân thế hay địa vị của những người khác mà anh ta thấy căng thẳng. Điều khiến Hán Đại căng thẳng là vì chỗ này có Chiến thần Thiên Vũ tiền nhiệm. Là một nhân vật mà anh ta vô cùng tôn sùng! “Phù..” Hán Đại hít một hơi thật sâu, thấy đã càng lúc càng gần thời gian hẹn đón, hai tay anh ta không khỏi run lên. Bởi vì sắp đến giờ phái đoàn võ đạo Đại Hạ đến sân bay rồi. Hán Đại rất căng thẳng, không ngừng nhìn ra xa về phía đám đông. Những khuôn mặt xa lạ đi tới trước mặt Hán Đại, cuối cùng anh ta đã nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc. Là trưởng đoàn của phái đoàn võ đạo Đại Hạ, cũng chính là chưởng môn phái Hoa Sơn, Nhạc Quốc Phong. “Người anh em Hán Đại!” Từ đằng xa ông ta đã vẫy tay với Hán Đại, bước nhanh đến đó bắt tay với anh ta. “Từ lúc cậu bị điều đến văn phòng Đông Hoàng, chúng ta vẫn chưa được gặp nhau.” Hán Đại lịch sự chào hỏi Nhạc Quốc Phong, thực ra anh ta đang hơi không tập trung. Hai mắt anh ta lướt qua Nhạc Quốc Phong, không ngừng tìm kiếm bóng dáng Tân Vũ Phong. Biết tin lần này Chiến thần Thiên Vũ tiền nhiệm sẽ tham dự phái đoàn võ đạo Đại Hạ, đích thân đến Đông Hoàng, Hán Đại đã phấn khích đến nỗi không ngủ được cả một đêm. Tuy nhiên, lúc khó khăn lắm mới tìm được bóng dáng của Tân Vũ Phong, hai mắt Hán Đại sáng lên, muốn chào hỏi anh thì một bóng người lại chặn đường của anh ta. “Tiền bối Hán Đại!” kă Khiếu Thịnh tha thiết nắm lấy tay Hán Đại, nói: “Tiền bối Hán là Lăng Khiếu Thịnh đã ngưỡng mộ anh từ lâu…” Hán Đại lập tức thấy hơi sốt ruột và mất kiên nhãn, thầm nghĩ thằng nhãi này từ đâu ra vậy, sao lại cản trở mình với Thiên Vũ đại nhân gặp mặt, nhưng anh ta chỉ có thể duy trì vẻ mặt khách sáo với Lăng Khiếu Thịnh. “A, anh là ai?” Hán Đại ngập ngừng hỏi. Mấy hôm nay, anh ta luôn bị công việc quấn lấy, bận rộn vô cùng, tận đến hôm qua mới có thời gian xem tài liệu, quen mặt những người tham gia đại hội võ đạo lần này. Đại, Nhưng khi vừa nhìn thấy Tân Vũ Phong, Hán Đại đã lập tức ném tất cả ra sau đầu. Lăng Khiếu Thịnh, anh ta không quen biết người này lắm. Trên mặt Lăng Khiếu Thịnh thoáng hiện lên vẻ sượng sùng bối rối. Hán Đại là người có thân phận đặc thù, địa vị đặc biệt. Trước khi đến đây anh ta đã được người nhà dặn dò, nếu chuyến này đến Đông Hoàng có thể gặp được Hán Đại – tùy viên quân sự của văn phòng Đại Hạ đóng tại Đông Hoàng thì nhất định phải đối đãi một cách lễ phép và lịch sự, tốt nhất là có thể kết giao với người ta. Vốn dĩ Lăng Khiếu Thịnh cũng rất tự tin, dù sao trong giang hồ Đại Hạ, anh ta cũng được người đời xưng tụng là Lăng Vô Địch, có thể nói là không ai không biết không ai không hay, ngay cả Hán Đại cũng không thể là ngo: Lăng Khiếu Thịnh đâu thể ngờ rằng Hán Đại hoàn toàn không biết anh ta. Nhưng Lăng Khiếu Thịnh cũng nhanh chóng che giấu sự ngượng ngùng và mất mát trên mặt mình đi, cười nói: “Tiền bối Hán Đại, tôi là Lăng Khiếu Thịnh! Tôi vẫn luôn ngưỡng mộ anh đó!” Bấy giờ Hán Đại mới hơi có chút ấn tượng, trên tư liệu hình như cũng láng máng đề cập đến thực lực của người này trong trong phái đoàn võ đạo Đại Hạ lần này, cũng chỉ ở mức trung bình thấp, nhưng dù sao trong số những người cùng tuổi anh ta đã là người có thiên tư nổi bật. Hán Đại vừa lịch sự vừa khách sáo gật đầu với Lăng Khiếu Thịnh: “Chào anh…” Lúc bấy giờ, Tân Vũ Phong đã cùng đoàn đội đi tới. Nhìn thấy Tân Vũ Phong đi tới trước mặt mình, Hán Đại quả quyết hất tay Lăng Khiếu Thịnh ra, cố gắng hết sức kiềm chế ý nghĩ muốn hành lễ với Thiên Vũ đại nhân. Bởi vì sức mạnh suy giảm nên bọn họ đã coi anh như một quả bóng da, đá anh xuống khỏi vị trí Chiến thần Thiên Vũ. Bởi vì sức mạnh suy giảm nên bọn họ đã thờ ơ chẳng thèm quan tâm đến anh. Vừa nghe tin anh đã chết liền lập tức đính hôn cho người phụ nữ của anh với tứ hoàng tử, tốc độ qua cầu rút ván còn không nhanh bằng lúc Hạ Hoàng ban hôn. Mà bây giờ, Đại Hạ lại cần anh kéo lại thể diện cho Đại Hạ trong đại hội giao lưu võ đạo này nên mới để Hán Đại đến làm thuyết khách cho anh. Trong lòng Tân Vũ Phong chỉ thấy thói đời thật lạnh lùng bạc bẽo. Thượng Phong đã dặn dò, nếu không cần thiết thì không được tiết lộ thân phận Chiến thần Thiên Vũ này của Tân Vũ Phong. Hán Đại hít một hơi thật sâu, mỉm cười đưa tay ra với Tân Vũ Phong, nói: “Tân Vũ Phong, ngưỡng mộ đã lâu!”