Chương 1267 “Bây giờ cần tôi, rồi lại phái anh đến làm thuyết khách à” Hán Đại cúi đầu, trên mặt hiện lên vẻ áy náy, anh ta im lặng hồi lâu. Sự yên tĩnh trong phòng khiến người ta cảm thấy hoảng hốt. Rốt cuộc, Hán Đại mở miệng phá vỡ bầu không khí nà lếu chiến thần đại nhân không nguyện ý thì tôi sẽ trở về báo với quan trên. Hán Đại tôi là một con người bằng xương bằng thịt, tim tôi không phải làm bằng đá, tôi vì Đại Hạ mà tận trung, tận hiếu, chẳng phải lúc đó Đại Hạ đã đày tôi đến Đông Hoàng, khiến tôi và vợ con mình cốt nhục chia lìa hay sao” “Tôi vốn không định mở miệng nói với ngài” Tân Vũ Phong chỉ lắc đầu: “Không cần, Hán Đại, anh có thể nói cho. quan trên của anh rằng tôi đồng ý” Hán Đại kinh ngạc: “Chiến thần đại nhân, vì sao… phía trên đối xử với ngài như thế mà ngài lại, ngài lại..” Tân Vũ Phong khoát tay, nói: “Ý chỉ của Hạ Hoàng, quan trên của anh đấy, sao cãi lời được?” “Hạ Hoàng đối xử bất nghĩa với tôi, nhưng..” “Dân chúng Đại Hạ chưa từng nghĩ xấu về tôi, vinh quang của Đại Hạ sao có thể bị Đông Hoàng chà đạp được?” “Một ngày vì người Đại Hạ, cả đời tận trung, tận hiếu với Đại Hạ! Tuy Tân Vũ Phong tôi trung nghĩa, nhưng cũng không phải ngu trung, ngu hiếu! Điều mà tôi muốn thủ hộ, cho đến bây giờ đều là dân chúng Đại Hạ, vinh quang của Đại Hại” “Hôm nay, tuy tôi không hướng đến đại nghĩa dân tộc, hướng đến sinh tử tồn vong, nhưng vinh quang của Đại Hạ tuyệt đối không cho phép một Đông Hoàng nhỏ bé chà đạp!” “Tân Vũ Phong tôi đã có năng lực này thì sao có thể bó tay mà đứng ở ngoài quan sát được chứ?” Tân Vũ Phong nói xong, anh gắn từng câu từng chữ: “Là nam nhi sao có thể không chinh chiến sa trường, nếu đã có khả năng thì cớ sao. không hành động! Lúc này đây, tôi muốn khiến người Đông Hoàng mở mang kiến thức một chút, rằng Đại Hạ chúng ta lợi hại như thế nào!” Tân Vũ Phong dứt lời khiến khuôn mặt Hán Đại kích động đến mức đỏ bừng, anh ta thét to một tiếng “được”. “Lòng dạ của chiến thần đại nhân như thế thật khiến ty chức bội phục, bội phục!” Hán Đại liên tục chắp tay với Tân Vũ Phong. Đêm đến. Lần này, tất cả mọi người đại biểu cho đoàn võ đạo Đại Hạ đều ăn liên hoan tại tầng một của nhà hàng. Tân Vũ Phong ở phòng cao cấp nhất, mặc dù có người đưa cơm nhưng anh cũng không có ý định hành động một mình trong lần này, bằng không anh sẽ không tham gia đại hội Võ đạo. Tân Vũ Phong cũng muốn xuống lầu liên hoan, thuận tiện nghe ngóng mọi người một chút xem có ý kiến gì với đại hội Võ đạo lần này hay không. Bởi vậy, Tân Vũ Phong bảo bồi bàn mang bữa tối trong phòng cao. cấp của anh xuống tầng một của nhà hàng để dùng cơm với mọi người. Lúc Tân Vũ Phong đến, Nhạc Linh Linh vô cùng hoan nghênh, nhất là sau lưng Tân Vũ Phong còn có một chiếc xe đẩy đồ ăn. Lúc Tân Vũ Phong định ngồi xuống thì Nhạc Linh Linh hoàng sợ nói: “Wow, Tân Vũ Phong, anh cũng tốt thật đấy, đây là anh tự bỏ tiền túi bao. chúng tôi đấy sao?” Tân Vũ Phong lắc đầu, lời ít mà ý nhiều nói: “Lấy ở trong phòng” Giờ phút này, Lăng Khiếu Thịnh ghen tị nói: “Chậc chậc, không hổ là người được nhét vào, ngay cả đãi ngộ cũng tốt hơn mấy người chúng ta không ít..” Bởi vì câu nói này của Lăng Khiếu Thịnh mà nhất thời, bầu không khí trở nên yên tĩnh, không ai dám mở miệng nói chuyện. Tân Vũ Phong cười như không cười, anh liếc Lăng Khiếu Thịnh một cái. Không biết vì sao, Lăng Khiếu Thịnh vô thức cảm thấy khiếp đảm, vẻ mặt trêu tức cũng biến mất, tựa như đang bị một con hung thú nhìn chằm chăm vậy. Rất nhanh, Tân Vũ Phong thu hồi ánh mắt, phân phó nhân viên phục vụ lên các món ngon đặc biệt mà đầu bếp chuẩn bị trước cho mọi người, anh bình thản nói: “Bây giờ có thể ăn cơm một cách bình thường chưa?”