Chương 1282 Lúc này tình cảnh trong phòng hết sức quỷ dị, đám người Đông Hoàng mặc trang phục võ sĩ đại diện cho võ đạo lại nằm rạp trên mặt đất, tư thế vừa vặn vẹo lại kỳ dị, trong cổ họng còn vang lên âm thanh rên rỉ đầy đau đớn. Còn những người của phái đoàn võ đạo Đại Hạ thì lấy Tân Vũ Phong làm trung tâm, phân tán bốn phía đứng thành nửa vòng tròn, vẻ mặt của ai nấy đều hiện lên vẻ lo sợ, sợ rằng Saemon biết tin đồ đệ của mình bị người khác ra tay thì Saemon sẽ đến gây rắc rối cho bọn họ. Nhưng vẫn có những người viết đầy vẻ phấn khích trên mặt. Tân Vũ Phong lại có thể đánh đám người Đông Hoàng phách lối đến khiêu khích nằm la liệt trên mặt đất chỉ trong chốc lát, thật sự khiến cho người ta rất phấn khích. Saemon thì tính là gì? Bọn họ đồng lòng cùng nhau tiến lên thì mặc kệ ông ta, dù sao bọn họ cũng có một đồng đội dũng mãnh như Tân Vũ Phong rồi. Vì nhiều lý do khác nhau mà trong lòng của mỗi người đều có suy nghĩ khác biệt, trong lúc nhất thời không có ai lên tiếng, toàn bộ căn phòng chỉ có âm thanh rên rỉ của đám người Đông Hoàng “Ting ting ting.” Đúng lúc này, tiếng điện thoại di động vang lên phá vỡ sự trầm mặc trong phòng, Tân Vũ Phong nhướng mày nhìn về phía phát ra âm thanh, là từ trong túi của một người Đông Hoàng. Tân Vũ Phong khẽ hất cảm về phía đó, ra hiệu cho người mang đến đưa mình, đám người Đông Hoàng này quá bẩn thỉu, anh không muốn phải đụng chạm thêm lần nào nữa Một người trong phái đoàn võ đạo Đại Hạ cũng coi như có mắt nhìn, lập tức bước tới lấy điện thoại di động từ trong túi của người Đông Hoàng kia đưa cho Tân Vũ Phong xem. Bởi vì Tân Vũ Phong là Chiến thần Thiên Vũ tiền nhiệm nên anh có thể nói được không ít ngôn ngữ của các quốc gia xung quanh Đại Hạ, đương nhiên cũng nhận dạng được chữ viết và thông thạo ngôn ngữ của người Đông Hoàng. Nhưng hầu hết những người Đại Hạ có mặt ở đây đều nghe không hiểu hoặc xem không hiểu ngôn ngữ này. Tân Vũ Phong chỉ nhìn thoáng qua liền thấy tên của người gọi, là Saemon. Nhạc Linh Linh cũng liếc mắt nhìn thử, Nhạc Linh Linh còn nhỏ tuổi nên không thể tránh khỏi việc cảm thấy hứng thú với văn hóa bên ngoài Đại Hạ, vì vậy cô ta cũng có thể chắp vá đánh vần tên người gọi đang hiển thị bằng dòng chữ Đông Hoàng trên màn hình. “Saemon….” Nhạc Linh Lăng vội che miệng mình lại, khế cảm thán một tiếng: “Là cuộc gọi đến của Saemon” Người đang cầm điện thoại di động cảm thấy mình giống như đang cầm một củ khoai lang nóng phỏng tay, hoặc là một bằng chứng phạm tội nào đó của Saemon nên định ném nó đi ngay. Sau khi Nhạc Linh Nhi nói ra mấy chữ này, không chỉ có người cầm điện thoại di động hốt hoảng mà tất cả các thành viên của phái đoàn võ đạo Đại Hạ có mặt ở đây đều luống cuống. Saemon đã tìm đến cửa, kết thúc rồi, bây giờ thật sự là xong đời rồi. Có vẻ như đám võ giả Đông Hoàng này không phải là đệ tử bình thường của Saemon, mà ngược lại những người này rất được Saemon coi trọng, thậm chí… Thậm chí rất có thể bọn được Saemon bày mưu tính kế cho nên mới cố tình đến cửa để khiêu khích anh, nếu không. thì không còn cách nào có thể giải thích ý nghĩ cuộc gọi đến của Saemon vào lúc này cả Tân Vũ Phong sẽ nghe điện thoại sao? Mọi người đều giữ vững tỉnh thần của mình, vấn đề này. chỉ có hai câu trả lời hoặc là có hoặc là không. €ó lẽ sẽ không nhận… Nhạc Linh Linh nhìn thoáng qua Tân Vũ Phong sau đó thầm nghĩ, dù sao cũng là điện thoại của Saemon gọi tới, đã đánh đệ tử phách lối của Saemon ra nông nỗi này mà bây giờ còn trả lời điện thoại của Saemon… Nhạc Linh Linh nghiến răng nghiến lợi nói: “Tân Vũ Phong, chúng ta đưa đám người Đông Hoàng này ra đại sảnh đi, điện thoại cũng không cần nghe đâu.”