Chương 13 Sau khi Tần Vũ Phong thể hiện tài năng, không cần phải nói nhiều lời, dứt khoát kéo Lâm Kiều Như đi ra ngoài. Nhìn cái bàn bị chia năm xẻ bảy, mấy người nhà họ Lâm trợn mắt há hốc mồm. “Cái tên rác rưởi kia, từ khi nào lại có sức mạnh đến thế này?” “Nếu một chưởng này đánh lên cơ thể người thì không chết ắt cũng bị thương nặng!” “Xóe! Thời đại nào rồi, có sức mạnh thì có ích lợi gì chứ, nhiều lắm là đến công trường làm cu li khuân vác thôi! Chờ chị tôi gả vào nhà giàu rồi, chẳng bao lâu sau là hắn ta không trèo tới nổi!” Lâm Hoàng Quân hùng hùng hổ hổ. Nghe nói như vậy, Lâm Yến Vân cũng nhịn một hơi. Cô ta tự xưng mình là người đẹp số một của Dương Hải, mắt cao hơn đầu, vô cùng kiêu ngạo, bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cô ta đều điên đảo tâm hồn. Ai biết mới này Tân Vũ Phong hoàn toàn bị Lâm Kiều Như quyến rũ, cũng không thèm nhìn cô ta một chút, dường như Lâm Kiều Như còn xinh đẹp hơn cô ta, xuất sắc hơn cô ta. “Được lắm con hồ ly tinh!” Lâm Yến Vân thầm mắng một tiếng, ngọn lửa ghen ghét trong lòng rực cháy hừng hực. Một bên khác, Tần Vũ Phong vẫn nắm chặt tay Lâm Kiều Như rời khỏi khu cư xá. Lâm Kiều Như giấy khỏi tay anh, mở miệng nói: “Vừa nữa anh nói đỡ thay tôi là để chọc tức chị tôi đúng không? Nếu như bây giờ anh quay lại nói vài câu dễ nghe thì nói không chừng chị tôi có thể suy nghĩ lại đó!” Tần Vũ Phong nhìn chằm chằm vào đôi mắt xinh đẹp của cô, thâm tình nói: “Kiều Như, em không nhớ anh sao?” “Anh là ai? Trước đây chúng ta từng gặp nhau rồi à?” Lâm Kiều Như tò mò hỏi. “Chuyện này…” Tần Vũ Phong nhất thời nghẹn họng, không biết phải mở miệng như thế nào. Anh cũng không thể nói cho Lâm Kiều Như biết mình vì cô nên mới quay về Dương Hải, nhưng tìm nhầm người, vào nhà họ Lâm ở rể suốt ba năm. Vốn dĩ ba năm trước anh nên bảo vệ bên cạnh Lâm Kiều Như, không để cho cô phải chịu một chút tủi thân nào. Nhưng đáng tiếc, tạo hóa trêu người! Thấy Tân Vũ Phong im lặng không nói, Lâm Kiều Như lắc lắc đầu: “Được rồi, nếu như không còn chuyện gì khác thì tôi phải đến bệnh viện rồi!” “Khoan đất Anh đi với em đến thăm dì! Một tỷ rưỡi tiền thuốc kia để anh thanh toán!” Tân Vũ Phong lớn tiếng nói. Bây giờ anh đã khôi phục thân phận. Tấm Thẻ Đen cao quý mà Tiêu Mặc Chiến đưa cho anh có thể huy động được ba mươi ngàn tỷ tiền mặt! Chỉ một tỷ rưỡi thì căn bản không thành vấn đề. “Anh?” Lâm Kiều Như ngờ ngợ nhìn anh một cái, vẻ mặt không tin. Ở Dương Hải có ai mà không biết nhà họ Lâm có một tên con rể hèn yếu, nghèo rớt mồng tơi. Dưới cái nhìn của cô, một tỷ rưỡi con số trên trời như vậy Tân Vũ Phong căn bản không thể lấy được. “Keng keng keng!” Đúng lúc này, điện thoại di động của cô đột nhiên reo lên. Nhìn thấy cái tên trên màn hình hiển thị, Lâm Kiều Như khẽ thay đổi sắc mặt, lập tức bắt máy. “Alô… Quản lý Đổng, có chuyện gì sao?” “Cô hãy lập tức đến khách sạn Phù Dung, công ty có một khách hàng lớn chỉ đích danh muốn cô tiếp đón!” Một giọng nam trầm thấp truyền đến. “Nhưng quản lý Đổng à, bây giờ đã hơn bảy giờ tối, tôi còn phải đến bệnh viện thăm mẹ tôi!” Lâm Kiều Như khó xử nói. “Không muốn lãnh lương đúng không? Bớt nói nhảm đi, lập tức đến đây! Nếu làm cho khách hàng tức giận thì tôi sẽ sa thải cô ngay lập tức!” Sau khi nói chuyện dứt khoát, quản lý Đổng dứt khoát cúp điện thoại. Vành mắt Lâm Kiều Như ửng đỏ, nhưng có tủi thân thế nào đi nữa thì cô cũng chỉ có thể thỏa hiệp. Bởi vì cô cần công việc này! Mẹ bệnh nặng nằm viện, đừng nói tiền phẫu thuật, ngày nào cũng phải chỉ tiêu một con số lớn. “Anh đi cùng với eml” Tần Vũ Phong lập tức đi tới muốn giúp đỡ. “Không cần!” Lâm Kiều Như lắc lắc đầu, trong lòng khó tránh khỏi hơi hơi cảnh giác. Đối với cô mà nói, Tân Vũ Phong chỉ là “người xa lạ”, tuy rằng trước đó ở nhà họ Lâm dũng cảm đứng ra bảo vệ cho cô, nhưng vẫn không thể làm cô hoàn toàn tin tưởng. Không bao lâu sau, Lâm Kiều Như bắt một chiếc xe taxi chạy đến khách sạn Phù Dung. Khó khăn lắm mới tìm được bé gái năm đó, Tân Vũ Phong tất nhiên không thể bỏ qua. Anh cũng bắt một chiếc xe đi theo. Trong phòng VỊP ở tầng cao nhất của khách sạn Phù Dung. Quản lý Đổng đứng trước mặt một chàng trai anh tuấn, cúi đầu khom lưng, nịnh nọt nói: “Cậu Tôn, tôi đã hẹn Lâm Kiều Như đến rồi, bảo đảm đêm nay cậu có thể có được người đẹp này!” “Tốt lắm!” Tôn Vĩnh Trung gật gật đầu, hài lòng nói: “Sau khi chuyện này thành công, đơn đặt hàng sáu mươi tỷ của nhà họ Tôn tôi sẽ là công trạng của anhl” Nghe nói như thế, quản lý Đổng vô cùng kích động. Tôn Vĩnh Trung trước mắt chính là khách hàng lớn của công ty, tình cờ gặp được Lâm Kiều Như, vừa gặp đã yêu. Chỉ cần làm cậu Tôn thỏa mãn thì gã có thể nhận được mấy trăm triệu tiền hoa hồng. Còn sống chết của Lâm Kiều Như mắc mớ gì đến gã đâu? “Rầm!” Đột nhiên cửa lớn của phòng VỊP mở ra. Lâm Kiều Như đi vào. Mặc dù không trang điểm, cũng không mặc quần áo lộng lẫy đắt tiền, nhưng gương mặt xinh đẹp này trong chớp mắt đã hấp dẫn sự chú ý của Tôn Vĩnh Trung. Thân là con nhà giàu, Tôn Vĩnh Trung là một tay chơi bời già đời. Nhưng những người con gái kia so với Lâm Kiều Như đều là phấn son †ầm thường không đáng nhắc tới. “Kiều Như, mau tới đây, kính một ly rượu với cậu Tôn!” Quản lý Đổng trực tiếp đẩy ly rượu Vang vào trong tay Lâm Kiều Như. “Tôi… tôi không biết uống rượu…” Lâm Kiều Như vội vàng lắc đầu muốn từ chối. “Con ả thối tha này, cô không nể mặt cậu Tôn đúng không?” Sắc mặt quản lý Đổng tái xanh, lớn tiếng quát lên. Lâm Kiều Như thì cúi đầu, hai tay nắm chặt góc áo không dám hé răng. “Cô Lâm, nghe nói mẹ em bị bệnh, cần gấp một tỷ rưỡi tiền phẫu thuật? Thế này đi… em uống một ly rượu, anh cho em một trăm năm mươi triệu, nếu như em uống hết chai rượu Vang này thì anh sẽ trực tiếp cho em một tỷ rưỡi!” Tôn Vĩnh Trung đưa ra điều kiện. “Anh không nói đùa chứ?” Ánh mắt Lâm Kiều Như, dường như khó có thể tin được. “Tất nhiên!” Khóe miệng Tôn Vĩnh Trung hơi I cong lên, tạo thành một nụ cười dí dỏm: “Một tỷ rưỡi đối với em mà nói là con số trên trời, đối với cậu Tôn anh mà nói thì chỉ là tiền tiêu vặt một tháng thôi! Sao hả, em còn sợ anh quyt em à?” Lâm Kiều Như đắn đo trong chốc lát, đột nhiên thở dài một hơi, dường như đã đưa ra một quyết định gì đó rất quan trọng. Ngay sau đó, cô dứt khoát cầm chai rượu Vang dốc sức rót vào miệng. Cô căn bản không biết uống rượu, trong nháy mắt cảm nhận được một cơn khó chịu mạnh mẽ ập đến, nhưng vì tiền giải phẫu của mẹ cô vẫn cắn răng kiên trì. “Ức! Ực! Ực…” Tôn Vĩnh Trung nhìn mà trợn tròn cả mắt, ánh mắt nóng bỏng lại tham lam. Qua tròn mấy phút, Lâm Kiều Như mới uống cạn chai rượu Vang này. “Khụ khu…” Cô ho khan một hồi, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ giống như thoa son, làm người khác vô cùng thèm thuồng. “Hì hì! Cậu Tôn, vậy tôi không quấy rầy cậu nữa!” Quản lý Đổng phát ra giọng cười quái dị, đi ra khỏi phòng VIP, còn đóng cửa lớn lại. “Quản lý Đổng, sao anh lại đi?” Lâm Kiều Như nhận ra có gì đó hơi sai nên muốn đuổi theo. Nhưng cô mới vừa bước chân ra đã cảm thấy cả người như nhữn ra giống một vũng bùn nhão, ngay cả đứng cũng đứng không vững. “Người đẹp à, cuối cùng cũng có được em rồi!” Tôn Vĩnh Trung bước dài xông đến ôm chặt lấy cô, trên gương mặt là sự khoái trá khi thực hiện được trò gian. “Anh… anh bỏ thuốc trong rượu? Đê tiện! Vô liêm sỉ!” Lâm Kiều Như lập tức phản ứng lại muốn tránh khỏi cái ôm của Tôn Vĩnh Trung, nhưng cả người đều không thể dùng sức được. “Ha ha!” Tôn Vĩnh Trung cười to càn rỡ: “Cậu Tôn anh đây đã sớm chuẩn bị đầy đủ hết rồi! Yên tâm, một tỷ rưỡi kia sẽ chuyển vào tài khoản của em không thiếu một đồng một cắc nào, đừng cứng đầu giấy dụa nữa, ngoan ngoãn nghe lời đi!” Giờ phút này trên gương mặt của Lâm Kiều Như chảy xuống hai hàng nước mắt trong suốt. Cô rơi vào nỗi tuyệt vọng trước nay chưa từng có. Nếu như đêm nay bị hủy đi sự trong sạch, có lẽ cô cũng không muốn sống nữa. Cô bằng lòng cắn lưỡi tự sát chứ không muốn bị Tôn Vĩnh Trung làm bẩn. “Người đẹp, anh đến đây!” Ị Tôn Vĩnh Trung trực tiếp ném Lâm Kiều Như lên bàn, duỗi tay muốn kéo dây kéo trên váy đằng sau lưng của cô. Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc. “Am” Theo một tiếng vang cực lớn giống như sấm chớp, cửa lớn phòng VỊP bị người ta mạnh mẽ đá văng ra.