Chương 1317: Tần Vũ Phong cười nhẹ một tiếng: “Ông sử dụng Vương Đạo Sát Quyền ở trước mặt người Đại Hạ chúng tôi đấy, ông có biết Đại Hạ có một câu nói cổ là ‘múa rìu qua mắt thợ không hả?” Tanaka cắn răng, đột nhiên hai mắt ông ta như phóng ra ánh sáng vậy, ông ta giận dữ quát: “Mày. . . rốt cuộc thì mày là ai? Ở Đại Hạ, rõ ràng là người không thuộc hoàng tộc thì không thể tu luyện Vương Đạo Sát Quyền! Lẽ nào mày là người trong hoàng tộc ư?” Tần Vũ Phong vỗ tay “bốp” một cái: “Đoán sai rồi, không có thưởng đâu, cuốn bí tịch Vương Đạo Sát Quyền đang ở đâu?” Tanaka nhìn chằm chằm vào Tần Vũ Phong, khỏe miệng ông ta hiện ra một nụ cười độc ác: “Ông nội của tạo 7 chắc chắn sẽ không truyền bí tịch Vương Đạo Sát Quyền ra ngoài đâu, bí tịch Vương Đạo Sát Quyền ở trong đầu tạo này. “Tần Vũ Phong, chính phủ Đông Hoàng biết tao là người duy nhất trong toàn Đông Hoàng, thậm chí là toàn bộ Đại Hạ ngoại trừ Hoàng thất nắm giữ tất cả Vương Đạo Sát Quyền! Mày có dám giết tao không?” “Đông Hoàng chúng tạo chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ đâu!” Tần Vũ Phong nghe thấy Tanaka đe dọa như vậy thì ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Có gì mà không dám?” Biểu cảm cuối cùng của Tanaka dừng lại ở vẻ mặt không thể tin tưởng được. Ngay sau đó, động mạch chủ của Tanaka đã bị Tần Vũ Phong dứt khoát cắt đứt, máu tươi phun tung toé. Nhạc Linh Linh lập tức sốt ruột, cô ta cầm lấy góc áo của Tần Vũ Phong rồi nói: “Tần Vũ Phong! Không phải Tanaka đã nói là chính phủ Đông Hoàng đều biết ông ta là người duy nhất biết Vương Đạo Sát Quyền hay sao? Anh giết ông ta như vậy thì có thể hay không… Tần Vũ Phong nhún vai một cái rồi nói: “Không cần lo lắng, cho dù tôi giết ông ta thì Đông Hoàng cũng không dám quang minh chính đại làm gì tôi đâu.” “Dù sao thì mọi người ở đây cũng có thể làm chứng việc Đông Hoàng trộm Vương Đạo Sát Quyền mà Hoàng thất Đại Hạ cất giấu về luyện tập. Chẳng lẽ Đông Hoàng có gan giết sạch đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ chúng ta hay sao?” Nhạc Linh Linh cắn môi, không nói gì nữa. Tần Vũ Phong thuận tay xoa đầu Nhạc Linh Linh rồi nói: “Được rồi, yên tâm đi, có tôi ở đây thì sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì đâu.” ‘Có anh ấy ở đây thì sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì cả. . . Đôi mắt của Nhạc Linh Linh lóe lên, đôi môi hồng hào mịn màng mím chặt lại. Không biết tại sao, khi Tần Vũ Phong nói ra câu này thì đột nhiên cô ta lại cảm thấy, Tần Vũ Phong và bóng dáng của Chiến thần Thiên Vũ trong ấn tượng của cô ta chồng khớp lên nhau. Tần Vũ Phong thanh lý trụ sở chính cuối cùng của võ quán Tanaka, sau đó anh dẫn đoàn người Nhạc Linh Linh về khách sạn mà họ đang ở. Lúc đoàn người rời đi là buổi tối, hiện tại cũng mới chỉ là nửa đêm thôi. Sau khi Tần Vũ Phong tạm biệt mọi người thì về phòng của mình nghỉ ngơi. Mấy ngày hôm nay Tần Vũ Phong đều không được nghỉ ngơi tốt nên gần như là đầu vừa chạm vào gối thì anh đã ngủ thiếp đi. “Rầm! Rầm! Rầm!” Sáng ngày hôm sau, Tần Vũ Phong bị những tiếng đập cửa dồn dập đánh thức. Tần Vũ Phong ngáp một cái rồi đi ra mở cửa phòng, người đứng ở ngoài cửa chính là Nhạc Quốc Phong, bố của Nhạc Linh Linh, đoàn trưởng của đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ lần này. Tần Vũ Phong vừa mở cửa thì Nhạc Quốc Phong đã chen người vào phòng của Tần Vũ Phong, sau đó ông ta lập tức đóng cửa lại. Trên gương mặt của Nhạc Quốc Phong đều là vẻ không thể tin tưởng và tìm kiếm, ông ta nói: “Tần Vũ Phong à, tối ngày hôm qua anh đánh nhau với đám Saemon đấy à?” Tần Vũ Phong lạnh lùng gật đầu. Nhạc Quốc Phong vỗ hai bàn tay vào nhau một cái, dáng vẻ cực kì nóng nảy, ông ta nói: “Sao gặp chuyện lớn như vậy mà anh không gọi tôi. . . . Ôi! Tôi đúng là đã già cả lẩm cẩm rồi, ngủ say như chết thế này thì e là trời có sập xuống cũng không biết mất!”