Chương 1501 Fukui Eita hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Sư phụ, là do đệ tử sai rồi, không thể đánh bại Tân Vũ Phong đó” “Để cho Tân Vũ Phong giành được thẳng lợi, như vậy mới ép được sư phụ ra tay đánh bại người Đại Hạ vì vinh dự của Đông Hoàng” Kitano Takeshi hừ một tiếng lạnh lùng, tiếp tục lau đao của mình. Mặt đao sáng bóng, thậm chí còn có thể chiếu ra dáng vẻ của Kitano Takeshi. Kitano Takeshi nhìn dáng dấp chính mình được phản chiếu trong đao. Ông ta đã không còn trẻ nữa rồi. Đầu đã đầy tóc bạc hết rồi, khóe mắt thì cả đống nếp nhăn, cao thủ phong độ tài hoa bậc nhất của Đông Hoàng năm đó, giống như đã dần dần biến mất. Nhưng Kitano Takeshi cũng không để bụng. Vẻ ngoài cũng chỉ là hình tượng mà thôi, thứ mạnh mẽ thật sự chính là ở bên trong. Chiến thần Thiên Vũ của Đại Hạ, nghe nói là người mạnh nhất của Đại Hạ. Nghĩ tới đây, trong lòng Kitano Takeshi không nhịn được mà nổi lên mấy phần ý chí chiến đấu. Ánh sáng lóe lên trong đáy mắt. Chỉ khi chiến đấu cùng võ giả mạnh nhất mới có thể dấy lên ý chí chiến đấu trong lòng Kitano Takeshi. Đã bao lâu rồi ông ta chưa được dùng tới vũ khí quan trọng của mình? ‘Và đã bao lâu chưa dốc hết toàn lực để đánh rồi? Loại cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ này đã khiến cho Kitano. Takeshi không nhịn được mà trong lòng dậy sóng. Kitano Takeshi nhắm mắt lại, thở phào nhẹ nhõm. “Fukui Eita” Kitano Takeshi gọi tên đồ đệ của mình, Fukui Eita cúi đầu lên tiếng. “Cầm thanh kiếm Kusanagi qua đây” Con ngươi của Fukui Eita đột nhiên co lại nhỏ như đầu định ghim, cứ như bị cái gì đó làm cho sợ hãi. “Sư phụ… “Mau đi đi!” Trong giọng điệu của Kitano Takeshi có mang theo vài phần trách móc, Fukui Eita cũng không còn do dự nữa, xoay người rời khỏi sảnh lớn, đi lấy kiếm cho Kitano Takeshi chiến lớn sắp tới. Người không ngủ được nào chỉ có mình Kitano Takeshi, mà còn có đệ tử dưới trướng của ông ta. Hirano được coi như là đệ tử ngoại môn của Kitano Takeshi, mặc dù chưa được vào nội môn. Nhưng vẫn luôn được các võ giả của võ đạo Đông Hoàng, thậm chí là được người dân của Đông Hoàng xem là người kế thừa của Kitano Takeshi. Bao gồm cả Hirano cũng cho rằng bản thân có thể sẽ trở thành đệ tử nội môn, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Nhưng lần này, lòng tin của Hirano lại hoàn toàn bị đánh bại. Hirano không chỉ biết rằng tại sao mình lại không trở thành đệ tử nội môn của Kitano Takeshi Anh ta còn biết được cuộc đời còn lại sau này của mình, phải tạm biệt con đường võ đạo này rồi. Hirano nhắm mắt lại, thở dài. Sư đệ ở bên cạnh chăm sóc anh ta nhìn thấy dáng vẻ suy sụp trống rỗng của anh ta lúc này, không nhịn được cần răng. “Sư huynh, tên Tân Vũ Phong của Đại Hạ đó thật là đáng ghét!” “Chỉ là đại hội giao lưu mà thôi, cần gì phải đánh anh bị thương thành như vậy chứ!” Hirano nghe được lời của sư đệ, nhưng lại không hề vì vậy mà cảm thấy căm giận hay là kích động gì cả, chỉ lắc đầu một cái. “Không phải do Tân Vũ Phong, mà là do chính bản thân mình!” “Cho đến bây giờ, tôi mới biết răng trên con đường võ nghệ này tôi lại không có lòng kiên định nào cả” “Sao có thể chứ, sư huynh!” Sư đệ bên cạnh Hirano trực tiếp đứng dậy: “Sư huynh, anh là người có khả năng trở thành đệ tử nội môn nhất của sư phụ trong số chúng ta rồi. Tại sao lại có thể nói từ bỏ dễ dàng như thế chứ!” Trên khóe miệng của Hirano lộ ra một nụ cười khổ.