Chương 1509 Nhạc Linh Linh theo sau Tân Vũ Phong, nhịn không được lên tiếng hỏi. “Này, Tân Vũ Phong, cả sáng nay không thấy anh đâu cả, anh đi đâu vậy?” Tân Vũ Phong cười cười, thờ ơ nói: “Có chút việc nên đi trước thôi” Nhạc Linh Linh ồ một tiếng, gật đầu, mặt tràn đầy nghỉ ngờ nhìn chảm chằm Tần Vũ Phong: “Không phải cậu đi gặp cái người… Mỹ Đại Ngư kia đấy nha?” “Tân Vũ Phong, đừng có nói là chiêu mỹ nhân kế của đám tiểu nhân người Đông Hoàng kia có tác dụng rồi đấy nhá!” Nhạc Linh Linh nhìn biểu cảm của Tân Vũ Phong, hoàn toàn giống như đang nhìn một nhân viên sa ngã. Tân Vũ Phong không để bụng mà phì cười: “Ai? Tôi gặp ai cơ? Mỹ Đại Ngư là ai?” Nhạc Linh Linh trợn trắng mắt nhìn Tân Vũ Phong một cái: “Tân Vũ Phong à Tân Vũ Phong, anh đúng là cái đồ não cá vàng mà” “Mỹ Đại Ngư chính là cô công chúa của Đông Hoàng mà mấy ngày trước bọn Đông Hoàng muốn phối duyên với anh đó” Tân Vũ Phong lắc đầu nói: “Gì mà phối duyên với tôi… đến tên cô ta là gì tôi còn quên, sao có thể đi gặp cô ta được chứ?” Nhạc Linh Linh nhăn mặt đuổi theo hỏi: “Vậy cả buối sáng nay anh không ở phòng, rốt cuộc là đi đâu làm gì?” Tân Vũ Phong chỉ nói là việc cá nhân của anh. Nhạc Linh Linh chỉ ồ một tiếng, cũng không cố hỏi Tân Vũ Phong nữa. Dù sao thì mỗi người đều có những việc riêng cần phải làm, đã hỏi đến hai lần rồi Tân Vũ Phong đều không nói, vậy nhất định là không muốn nói. Nhạc Linh Linh bĩu môi, nói: “Ầy, bỏ đi, không muốn nói thì thôi” “Nhưng mà Tân Vũ Phong, hôm nay là ngày chiến thần Thiên Vũ đối đầu với Kitano Takeshi đó, anh đừng bao giờ bỏ lỡ đấy!” Vương Hán Đại đứng bên cạnh xem cảnh này, trong lòng thầm than thở. Tân Vũ Phong sao mà bỏ lỡ cho được. Chút nữa Tân Vũ Phong còn tự mình lên đài đấu luôn ấy chứ… Có điều những lời kiểu này, Vương Hán Đại không thể nói ra được. Dù sao thì từ trước tới này Tân Vũ Phong đều muốn giấu diếm thân phận của mình mà. ‘Vương Hán Đại cũng giúp anh giấu diếm bao lâu nay rồi, sao có thể vào giây phút quan trọng này ngu ngục vạch trần chuyện này. Tân Vũ Phong đứng bên cạnh cũng chỉ cười nói: “Đương nhiên, tôi bỏ lỡ thế nào được” Nhạc Linh Linh vừa lòng gật đầu: “Hứ, lần trước anh còn dám lấy chiến thần Thiên Vũ ra so sánh với anh, lần này anh mở to mắt ra mà nhìn đi, thần tượng của bà đây đỉnh đến mức nào!” “Đỉnh tới mức nào?” Tân Vũ Phong cười cười tiếp lời. Nhạc Linh Linh đảo mắt một cái nói: “Đấu ngang cơ với anh là chuyện thường!” Tân Vũ Phong vẫn không thể nhịn được cười. Cô nhóc này đúng là thú vị ghê. Một dòng người cuối cùng cũng tới được đỉnh núi. Tất cả mọi người trong đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ đều đến chật kín rồi. Bao gồm cả thành viên bị thương tên Quách Chí Mẫn kia, người con gái đến từ Đại Hạ, Cố Bạch, trước đây được Quách Chí Mẫn ra tay giúp đỡ, mấy ngày nay đều ở bên cạnh chăm sóc cho Quách Chí Mãn, hôm nay cũng đặc biệt xin nghỉ ở quán rượu một ngày tới đỉnh núi Phù Hoa xem trận chiến. Mặc dù trong đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ tất nhiên đã có đủ người có thể chăm sóc cho Quách Chí Mẫn. Dù Quách Chí Mẫn ngồi trên xe lăn, bắt buộc phải có người đẩy lên núi cũng không thành vấn đề. Nhưng lòng tốt của Cố Bạch, không ai ngăn cản cả Hai người này diễn đúng chuẩn một vở anh hùng cứu mỹ nhân, mặc dù nói đến cuối cùng Quách Chí Mãn bị người ta đánh tới mức thương nặng, nhưng Cố Bạch liên tục chăm sóc suốt mấy ngày trời, tình chàng ý thiếp thầm thương nhau, nếu như trước khi Quách Chí Mãn rời khỏi Đông Hoàng hai người không thể nói ra mới là chuyện đáng tiếc. Ngoại trừ Quách Chí Mãn, trong đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ còn có một người khác bị thương nữa. Cũng đang từ từ theo lên trên này, muốn tận mắt xem trận chiến này. Nói cho cùng, kiểu so tài này cũng hiếm khi được tận mắt chứng kiến trong đời. Đệ nhất cao thủ của võ thuật Đông Hoàng, Kitano Takeshi, so tài với người mạnh nhất Đại Hạ, chiến thần Thiên Vũ, Tân Thiên Vũ! Một người là cường giả đẳng cấp thế giới, một người là người trong lòng của tất cả những người học võ Đại Hạ, là sự tồn tại ngang ngửa với tín ngưỡng! Không ai không mong chờ trận chiến này diễn ra! Đương nhiên, trong số đó cũng bao gồm những người Đông Hoàng! Dưới những gì có thể nhìn thấy, trên đỉnh núi Phù Hoa, trừ người của đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ thì đều là người Đông Hoàng.