Chương 1595 Chẳng may cái tên chiến thần Thiên Vũ kia thật sự có thực lực không giống như người bình thường thì sao? Dù sao thì mười tám căn cứ ở Vân Ninh kia cũng bị chiến thần Thiên Vũ lấy sức của một người tiêu diệt hết! Chẳng may Miyamoto Kota thật sự rơi vào trong tay chiến thần Thiên Vũ. Vậy thì nhất định phải nhanh chóng nghĩ ra cách cứu bố mình mới được! Miyamoto Yuichi nghĩ như vậy, ngay cả dép cũng không kịp đi, mặc nguyên bộ đồ ngủ, vội vàng mở cửa phòng chạy ra ngoài. Nhưng ngay sau đó. Miyamoto Yuichi đã chứng kiến cảnh tượng đời này không thể tin được. Cho dù là trong mơ cũng chưa từng xuất hiện loại cảnh tượng này… Toàn bộ hành lang của gia tộc Miyamoto đều nhuốm đầy máu tươi. Rải rác, còn có một hai bộ hài cốt đang nằm Nhìn thoáng qua giống như là Địa Ngục Tu La Âm u tối tăm đến tột cùng Xác chết giăng khắp nơi. Tất cả mọi thứ đầu nhuốm lên một tầng máu màu đỏ. Tí tách, tí tách. Bình thường dù có yên tĩnh như thế nào, ở hành lang cũng đều có chút hơi người. Nhưng giờ phút này, chỉ còn lại duy nhất tiếng vọng lại của những giọt máu đang nhỏ xuống dưới đất. Không… Miyamoto Yuichi không thể tin nổi mở to hai mắt! Không thể nào! Tất cả những thứ này, cuối cùng là đã xảy ra như thế nào? Cảnh tượng này, cho dù như thế nào cũng không nên xuất hiện ở gia tộc Miyamoto mới đúng chứ? Chẳng lẽ lại là một trò đùa độc ác? Trong lúc tuyệt vọng, Miyamoto Yuichi xuất hiện một ý nghĩ vô cùng hoang đường. Nhưng mà Miyamoto rất nhanh đã biết. Chuyện này là không thể nào. Không có người nào dám đứng trong gia tộc Miyamoto lại có thể làm ra trò đùa ác độc lớn như vậy. Đã xảy ra chuyện! Chỉ cần một lời giải thích cho chuyện này. Gia tộc Miyamoto, từ khi hình thành cho đến nay cho xảy ra tai nạn thế này! Tắm máu! Sau khi nhận ra được điểm này. Trên trán Miyamoto Yuichi đổ đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt đến mức không còn màu như con người, giống như là một người giấy. Nhưng mà Miyamoto Yuichi lại có quá nhiều điểm do dự. Miyamoto còn chưa kịp suy nghĩ ra xem người đứng sau chuyện này là ai. Một giọng nói như thể ác ma, từ từ vang lên bên tai Miyamoto Yuichi. “Miyamoto Yuichi?” Giờ phút này, Miyamoto Yuichi giống như là một con rối bị người ta điều khiển, cứng ngắc từ từ quay đầu lại. Một gương mặt cả đời này anh ta cũng không muốn nhìn thấy. Mặt mày, mắt mũi đều dịu dàng đến táo bạo, cắm nhọn. Vốn dĩ là một gương mặt có hơi nữ tính, nhưng lại không có chút hơi thở của phái nữ. Chỉ có sự độc đoán và anh tuấn. Thậm chí dưới sự tô điểm của máu mẹ, lại kéo theo một chút u ám kinh khủng… Không, nào có phải là một chút? Khoé mắt đang dính một giọt, không biết là máu tươi của ai. Nó giống như một vết chu sa đỏ tươi, càng làm tăng thêm vẻ đẹp quỷ dị. Cho dù là ác quỷ Tu La, là hoa Bỉ Ngạn nở ra từ trong địa ngục…dùng vô số hình ảnh này để so sánh cũng đều không quá đáng! “Không…” Miyamoto Yuichi khé hít vào một hơi khí lạnh. Chiếc thần Thiên Vũ! Đời này của anh ta không bao giờ tình nguyện nhìn thấy mặt mũi của chiến thần Thiên Vũ! Anh đến! Anh đến đây báo thù! Miyamoto Yuichi không biết lấy can đảm từ đâu ra, chân tay vốn dĩ đang cứng ngắc, trong giờ khắc này đột nhiên bộc phát ra một sức lực lớn lao, co cảng lên chạy. “Bố, bố ơi bố! Bố ơil Cứu mạng!” Đột nhiên Miyamoto Yuichi dùng sức chạy dọc theo hành lang, chạy về phía phòng sách của Miyamoto Takuro. Dáng vẻ của Tân Vũ Phong thì rất nhàn nhã, đứng nhìn Miyamoto ‘Yuichi đang vắt chân lên cổ mà chạy rồi ung dung thong thả đi theo phía sau anh ta.