Chương 16 Trong phòng thẩm vấn, cục cảnh sát Dương Hải. Hai tay Tân Vũ Phong bị còng lại, nhưng anh lại vô cùng bình tĩnh, không có chút lo lắng căng thẳng nào. “Cạch!” Đột nhiên, cảnh cửa bị đẩy ra. Một người đàn ông trung niên mặc đồng phục, sải bước vào trong, phía sau còn có mười cảnh sát đi theo. “Tôi là người phụ trách của cục cảnh sát Dương Hải, Quách Nam Hài” Ánh mắt người đàn ông trung niên như ngọn đuốc, ông ta nghiêm nghị nói: “Hung thủ Tần Vũ Phong, cậu ngang nhiên bạo hành trong khách sạn, đá gãy chổ hiểm của Tôn Vĩnh Trung, nay chứng cứ đã xác _ thực, cậu có biết tội không?!” Đối diện sự chất vấn của Quách Nam Hà, Tần Vũ Phong vẫn giữ thái độ bình tĩnh, nhưng từ đầu đến cuối không trả lời. Nhìn thấy thái độ của anh, những cảnh sát khác đều nổi giận. “Này, đừng có giả câm giả điếc!” “Cậu phạm phải tội lớn, không thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật!” “Tôn Vĩnh Trung đang cấp cứu ở bệnh viện, nếu cậu ta thật sự phế rồi thì ít nhất cậu sẽ bị giam gần mười năm!” Nghe thấy những lời quát mắng này, Tân Vũ Phong cười nhẹ một cái: “Tôi khuyên mấy người vẫn nên tiết kiệm chút sức lực đi! Muốn thẩm vấn tôi, mấy người còn lâu mới có tư cách đói” Không có tư cách? Đám cảnh sát nghe vậy liền ngây Ì người, sau đó trong lòng bùng cháy lên một ngọn lửa giận dữ. Bọn họ làm việc ở Dương Hải hơn mười năm rồi, đây là lần đầu họ gặp phạm nhân kiêu ngạo như vậy. “Láo xược!” Quách Nam Hà giận dữ quát lên một tiếng, sắc mặt ông ta liền trở nên u ám: “Phạm nhân Tần Vũ Phong, nếu như cậu không muốn uống rượu mời mà thích uống rượu phạt thì đừng trách chúng tôi không khách sáo! Lên, tặng cho cậu ta quà gặp mặt, xem thử cậu ta có thể cứng miệng đến khi nào!” Lời vừa dứt, thì có mấy người đi đến phía Tần Vũ Phong, hình như là muốn tra tấn. “Cạch!” Bỗng nhiên, cánh cửa phòng thẩm vấn bị đá tung ra. Tất cả mọi người đều giật mình, quay đầu lại nhìn. Chỉ nhìn thấy một người đàn ông vạm vỡ mặc quân phục xông thẳng vào, đằng đằng sát khí, khiến người ta khiếp sợ. Trên quân hàm của anh ta có thêu hình một con hổ dữ, tượng trưng cho thân phận của Hổ Úy ngũ phẩm. Trong chốc lát, con ngươi của Quách Nam Hà đột nhiên co lại, vô cùng lo sợ. Nói về cấp bậc, Quách Nam Hà thân là người phụ trách của cục cảnh sát, chỉ ở lục phẩm mà thôi. Hổ Úy ngũ phẩm ở trước mắt này có thể so với chủ của thành phố Dương Hải. “Bái kiến đại nhân!” Quách Nam Hà lập tức gật đầu chào, không còn vẻ kiêu ngạo như trước. Những tên cảnh sát còn lại cũng đều nơm nớp lo sợ, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở. “Vị đại nhân này, không biết ngài đến cục cảnh sát chúng tôi là vì việc gì” Quách Nam Hà đi tới trước hỏi thăm, biểu hiện vô cùng kính trọng. Nhưng điều nằm ngoài dự đoán, đó là vị Hổ Úy ngũ phẩm kia không hề nhìn Quách Nam Hà một cái mà nhanh bước đi đến trước mặt Tần Vũ Phong. “Kỳ lại” “Không lẽ vị đại nhân này đến đây vì phạm nhân?” “Hay là Tôn Vĩnh Trung đã ra tay, đặc biệt mời vị Hổ Úy này đến để đánh trả thù?” Đám cảnh sát suy đoán trong đầu. Nhưng giây tiếp theo, trong ánh mắt của họ xuất hiện một cảnh tượng khó mà tưởng tượng được. “Bịch!” Tiêu Mặc Chiến quỳ một chân . xuống đất, ngẩng đầu nhìn Tần Vũ Phong, cao giọng nói: “Mạt tướng đến muộn, xin đại nhân thứ tội!” Cái gì?! Trong chốc lát, tất cả mọi người đều đơ người, mắt thì trợn to lên, còn tưởng rằng đây là ảo giác. Đường đường là Hổ Úy ngũ phẩm, thống lĩnh của mười vạn quân đội, mà hôm nay lại quỳ xuống chào một tên phạm nhân, thậm chí còn gọi là “đại nhân”. Thế thân phận của Tần Vũ Phong rốt cuộc khủng bố đến mức nào? “Hừi Vậy mà lại dám còng tay đại nhân, muốn chết àI” Với sức mạnh bàn tay của mình, Tiêu Mặc Chiến trực tiếp bẻ còng tay của Tần Vũ Phong ra. Quách Nam Hà thấy vậy thì kinh ngạc sợ hãi, nhưng vẫn bất chấp khó khăn tiến tới trước, nhìn Tiêu Mặc Chiến và nói: “Đại nhân này, cho dù cậu là Hổ Úy ngũ phẩm, nhưng dù sao đây cũng , là cục cảnh sát, không phải cậu muốn làm gì cũng được! Tên Tần Vũ Phong này, làm người ta bị thương ở trên đường, nhất định phải bị xét xử!” Tiêu Mặc Chiến nhếch nhếch chân mày, cười giễu nói: “Ai cho các người cái gan dám xét xử đại nhân? Lập tức biến đi, nếu không tôi sẽ khiến ông hối hận đến cuối đời!” Thế nhưng, Quách Nam Hà không những không rời khỏi, ngược lại còn vung tay, ra hiệu cho thuộc hạ hành đồng, bao vây Tiêu Mặc Chiến với Tần Vũ Phong lại. Trong chốc lát, bầu không khí trong phòng thẩm vấn trong tư thế gươm súng sẵn sàng. “Cảnh sát Quách, có một tình báo tuyệt mật từ Đế Đô truyền đến!” Đột nhiên, một cảnh sát vội vội vàng vàng chạy vào. Tình báo tuyệt mật? Quách Nam Hà nghe vậy thì kinh ngạc, không dám sơ suất, lập tức mở túi hồ sơ ra. Thứ đầu tiên đập vào mắt ông ta là một tấm ảnh, tấm ảnh của Tần Vũ Phong! Chỉ thấy Tân Vũ Phong mặc bộ quân phục, khí phách oai hùng, vẻ mặt phấn khởi, bộc lộ lên sức mạnh vô hình như muốn nuốt chửng núi sông. Quan trọng là, trên quân hàm của anh có năm ngôi sao vàng sáng rực rỡ, tượng trưng cho vinh dự cao nhất. “Quân hàm năm sao, cậu ta… cậu ta là chiến thần?” “Sao có thể được?” “Đại Ninh chúng ta, tổng cộng có mười vị chiến thần, từ trước đến nay chưa bao giờ nghe qua nhân vật này!” Đám cảnh sát ngạc nhiên thốt lên, thậm chí bắt đầu nghi ngờ hồ sơ này có phải là giả tạo không. Quách Nam Hà cố ép mình bình tĩnh lại, tiếp tục nhìn xuống dưới. “Tần Vũ Phong, mười tám tuổi gia nhập đội đặc chiến!” “Hai mươi tuổi, trở thành quán quân của tỷ võ toàn quân, được đặt cách đề bạt trở thành Long Úy tứ phẩm!” “Hai mươi mốt tuổi, nhiều lần nhận được huân chương anh hùng chiến đấu!” “Hai mươi ba tuổi, dẫn đầu tám mươi nghìn dũng sĩ tinh nhuệ, mấy đêm liền tấn công phá vỡ thủ đổ của đất nước kẻ thù, nhất chiến phong thần, biệt hiệu là “Thiên Vũ” Xem xong tập hồ sơ này, Quách Nam Hà ngây người ngay tại chỗ, cả người không kiểm soát được mà run lên, chính xác là sắp nghẹt thở rồi. Ông ta làm sao cũng không ngờ được, Tần Vũ Phong ở trước mắt mình lại là chiến thần “Thiên Vũ’ mà trong truyền thuyết nói! Mặc dù chiến thần Thiên Vũ đã biến mất ba năm rồi. Nhưng trong lòng của người dân Đại Ninh đó vẫn là địa vị cao nhất. Chiến thần Đại Ninh, có một không hai! Chiến công hiển hách đó, đủ để ghi vào sách sử, lưu lại tiếng thơm muôn đời. “Ti chức Quách Nam Hà, bái kiến chiến thần Thiên Vũ!” Quách Nam Hà lập tức quỳ xuống đất, cao giọng hô to, vẻ mặt tràn đầy sự kính trọng và ngưỡng mộ. “Bái kiến chiến thần Thiên VũI” “Bái kiến chiến thần Thiên Vũ!” “Bái kiến chiến thần Thiên Vũ!” Những tên cảnh sát khác cũng dồn dập quỳ xuống, đồng thanh hô to. “Miễn lễ!” Tân Vũ Phong huơ tay, ra hiệu cho họ đứng dậy, và anh nhắc nhở: “Nhớ kĩ, không được tiết lộ thân phận của tôi “Vâng vâng vâng, ti chức hiểu!” Quách Nam Hà lập tức gật đầu. “Còn nữa, cái tên Tôn Vĩnh Trung đó, là một tên hèn hạ bỉ ổi, dùng thủ đoạn đê tiện xâm hại nhiều cô gái trẻ, nhất định phải điều tra chuyện này đến cùng, hiểu chưa?” Tần Vũ Phong dặn dò. “Đại nhân Thiên Vũ, chuyện mà ngài giao, chúng tôi nhất định sẽ hoàn thành!” Quách Nam Hà vỗ ngực, viết giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh. “Được, Tiêu Mặc Chiến chúng ta đi thôi!” Tần Vũ Phong gật gật đầu, rồi rời khỏi phòng thẩm vấn. Bên ngoài bây giờ gió rít, sấm chớp mưa to, trên đường không có một bóng người. “Đại nhân, tiếp theo sẽ đi đâu?” Tiêu Mặc Chiến hỏi. “Đã tìm được cô gái năm đó cứu tôi rồi, chính là con gái riêng của nhà họ Lâm, Lâm Kiều Như! Cậu lập tức điều tra chỗ ở của cô ấy!” Tân Vũ Phong dặn dò. Mặc dù đã gặp lại Lâm Kiều Như, nhưng anh vẫn không biết địa chỉ của Lâm Kiều Như. “Tuân lệnh!” Tiêu Mặc Chiến lập tức gật đầu, điều động thế lực đi tìm kiếm. Mấy phút sau. “Đại nhân, đã tra ra chỗ ở của cô Kiều Như rồi! Nhưng mà bây giờ cô ấy không có ở nhà, mà đến biệt thự nhà họ Lâm rồi!” Tiêu Mặc Chiến giải thích. “Cô ấy… đến nhà họ Lâm làm gì?” Tần Vũ Phong thắc mắc hỏi. “Nghe nói cô ấy vì ngài, mà đi cầu xin bà nội nhà họ Lâm thương tình, nhưng lại bị người ta làm khó dễ, bây giờ cô ấy đang quỳ trước cửa nhà họ Lâm!” Tiêu Mặc Chiến nói. Quỳ trước cửa? Tần Vũ Phong nhìn cơn mưa bão ngoài trời, trong lòng cảm thấy nặng nề, vừa lo lắng mà vừa giận dữ, “Chuẩn bị xe, lập tức đến nhà họ Lâm!”