*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 1624 La Phù Sơn vốn là phái ẩn môn, hơn nữa núi Côn Luân cũng vốn là hẻo lánh, hoang vu, ít người qua lại, nhưng vào lúc này, bởi vì đại hội tỷ võ mà ngôi làng nhỏ dưới chân núi đã chật cứng ngưò Có một số lượng lớn người, vừa nhìn đã thấy khác biệt hắn so với người bản đi: Mỗi người trong số họ đều cầm vũ khí như dao, súng, kiếm, kiết rìu, dao… họ mặc trên người trang phục đại diện cho nhiều môn phái khác nhau. Nó trông chẳng khác gì một đại hội võ thuật trong một bộ phim truyền hình cổ trang vậy Xét cho cùng, những phái ẩn môn này đều truyền bá cái gọi là cổ xưa, vậy nên chủ yếu đệ tử của họ cũng mặc những bộ đồ cổ trang. Ngoài ra nhân sĩ trong giang hồ cũng mặc trên mình những bộ đồ trang trọng, lộng lẫy để đến góp vui. Ngày nay, trang phục của Đại Hạ vẫn là trang phục cổ xưa. Đột nhiên, Tân Vũ Phong có cảm giác chính mình như đang chuyển kiếp. Anh có chút cảm nhận rằng, tại chỗ này, thực lực của mọi người cũng không hề yếu. Chưa nói đến ám kình đỉnh, mặc dù nói rẵng, người trên giang hồ thường thiên về bên cường giả, nhưng ở bên trong phái ẩn môn này, bọn họ không được tính là gì cả. Nhóm người này, nhìn thoáng qua cũng biết là dân giang hồ đến góp vui. Phái ẩn môn sẽ không bao giờ cử đệ tử ở cấp độ này đến chiến đấu cả. Về phần những người khác, tông sư cao thủ cũng không ít. Tân Vũ Phong hờ hững nhún vai. Trong ba người bọn họ, thậm chí thực lực của Quách Thành còn cao hơn cả một cao thủ bình thường khác. Tông sư cao thủ, chức danh đã từng được người đời tôn dùng là một trong những cường giả, nhưng thực tế, ở chỗ này, cái chức danh đấy nhiều vô số, hơn nữa cũng chẳng được xem là gì. Công Tôn Vũ liếc mắt một vòng, cảm thấy vô cùng nhàm chán: “Anh Tân, trời tối rồi, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi đi. Quách Thành: “Thật nhiều ngư: “Thật nhiều tông sư cường giả!” Tân Vũ Phong vốn định đồng ý lời đề nghị của Công Tôn Vũ, nhưng Quách Thành ở bên cạnh có vẻ như đang ngây người. Anh có chút hối hận, tại sao mình lại đưa Quách Thành đến đây chứ? Cái này có chút… xấu hổ. Tân Vũ Phong võ võ Quách Thành vai: “Được rồi, có gì thú vị chứ, chỉ là mấy vị tông sư cường giả mà thôi… Giọng nói Tân Vũ Phong có chút thản nhiên, lập tức thu hút một đám ánh mắt ghét bỏ. Chỉ là tông sư cường giả mà thôi! “Tên nhóc này là cái quái gì, sao dám coi thường tông sư cường giả chứt Có người lập tức tiến đến: “Này, thắng nhóc kia, muốn bị đánh hả?” *Dám xem thường chúng tôi như vậy, đây là chưa từng bị tông sư đánh qua nên mới hống hách vậy sao?” Lúc này, Tân Vũ Phong mới phản ứng lại. Vừa rồi th: của anh quả thực có chút khinh thường, nhưng biết làm sao chứ, trong mắt Tân Vũ Phong, tông sư chẳng đáng là gì cả. Theo lễ, Tân Vũ Phong thuận miệng nói xin lỗi, sau đó toan quay đầu muốn rời đi. Lúc này, một cánh tay lập tức đặt lên vai Tân Vũ Phong: “Này nhóc, nói xin lỗi xong là đi à?” “Hôm nay nếu không vái lạy chúng tôi thì đừng hòng mà rời đi!” Vẻ mặt của Quách Thành thay đối, anh ta định lao về phía trước. Lúc này, Tân Vũ Phong mới quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng: “Buông rat”