Chương 1662 Vốn dĩ mọi người nghĩ đỉnh núi La Phù Sơn chỉ là nơi có cảnh quan khá khác thường. Nhưng qua trận pháp rồi mới biết cái gì gọi là danh lam thắng cảnh thật sự! Linh khí xung quanh có thể nói là nhiều gấp vô số lần bên ngoài. Chỉ mới hít một hơi, cũng khiến mọi người cảm thấy tinh thần phấn chấn không thôi! Có thể tưởng tượng, nếu như có thể tu luyện ở đây hơn một ngày, sẽ có hiệu quả nhanh chóng biết là bao! Quách Thành ở bên cạnh đã ngơ ngác: “Trời ơi, đại nhân, trên thế giới này lại còn có nơi như này.” Công Tôn Vũ đi ở đãng trước dường như nghe thấy lời của Quách Thành, quay đầu lại, lộ ra một biểu cảm cười như không cười với Tân Vũ Phong. Lúc trước đưa Tân Vũ Phong đến Long Hổ Sơn, Tân Vũ Phong cũng không biếu hiện ra dáng vẻ kinh ngạc gì. Khiến cho Công Tôn Vũ tiếc nuối không thôi. Mà bây giờ… Quách Thành đã bù đắp lại tiếc nuối của Công Tôn Vũ! Dáng vẻ chưa gặp qua sự đời như vậy… Cho dù không phải ở trong Long Hổ Sơn, trong lòng Công Tôn Vũ cũng âm thầm sảng khoái. Tân Vũ Phong trừng mắt nhìn Công Tôn Vũ, sau đó nhẹ giọng trách mảng Quách Thành: “Câm miệng!” Hại anh mất mặt trước mặt Công Tôn Vũ! Tân Vũ Phong cũng không thật sự tức giận, chẳng qua cảm thấy ở cùng người như Công Tôn Vũ cũng khá thú vị. Tân Vũ Phong giả bộ tức giận: “Lại bày ra dáng vẻ không có tiền đồ. Nếu sau này có chuyện xảy ra, tôi sẽ cố ý thông báo không cho cậu đi cùng!” Quách Thành lập tức ngậm chặt miệng. Tuyệt đối không được! Có thể đi theo đại nhân Thiên Vũ, đó là vinh dự lớn đến nhường nào? Nếu như được Đại nhân Thiên Vũ bị chỉ định là sau này anh ta không được đi cùng thì chẳng phải sau khi trở về sẽ xấu hố chết mất sao? Tân Vũ Phong nhìn dáng vẻ Quách Thành, mỉm cười thở dài. Mà ngoại hình của Quách Thành cũng khá đẹp trai, những người xung quanh đều nhìn đến đờ đẫn. “Linh khí ở nơi này cũng quá mạnh!” “Đúng vậy, đúng là Tam Sơn Ngũ Môn ở trong La Phù Sơn!” “Còn không phải sao!” “La Phù Sơn thâm sâu bí ẩn, linh khí mạnh mẽ như vậy cũng không có gì kì lạ, ngoại trừ Tam Sơn, e là Ngũ Môn cũng không so sánh được..” Sau khi lời này vừa nói ra, một số vị nữ tu của Mộng Trạch Môn lập tức đồng loạt nhìn về phía anh ta Vẻ mặt người kia bực bội, cũng nhanh chóng ngậm miệng lại. Nhưng những gì anh ta đều là sự thật. Ngoại trừ Tam Sơn thâm hậu, có thể bố trí Tụ Linh Trận ở trong núi và ở bất cứ ngóc ngách nào cũng có linh khí mạnh mẽ như vậy thì e rằng các môn phái khác không thể nào so sánh được. Mấy nữ tu ở Mộng Trạch Môn có chút không phục, nhưng những gì anh ta nói đều đúng. Mộng Trạch Môn đúng là thua kém Tam Sơn, cũng không riêng gì Mộng Trạch Môn, không có một môn nào trong Ngũ Môn có thể so sánh được với Tam Sơn. Có người nhanh chóng thay đổi chủ đề: “À, mọi người nói xem, nếu vái lạy La Phù Môn, cho dù là phế vật, sau khi tu luyện ở đây thì trình độ tu luyện cũng sẽ đột nhiên tăng mạnh, đúng không?” Có người cười nói: “Nói thì nhẹ nhàng, nhưng động lòng rồi chứ gì?” “Còn không phải sao, chẳng trách lần này La Phù Sơn tổ chức đại hội tỷ thí võ công cho. Ẩn Môn Môn Phái và chiêu mộ đệ tử . tôi thấy cho dù là đệ tử đã có môn phái thì sau khi biết đến La Phù Môn cũng khó mà không động lòng!” Tân Vũ Phong cũng nghe được chút ít, sờ lên cắm của mình, giống như đang đăm chiêu suy nghĩ. Đúng thật. Lần này La Phù Sơn đưa mọi người đi tham quan dường như để phô trương sức mạnh của mình. Một số đệ tử của các môn phái có mặt mũi, e rằng cũng rất khó mà không động lòng. Chẳng lẽ… Thật sự là để thu nhận nhận đồ đệ sao?