Chương 1671 Lỡ như sau đó, Kiếm Trần và Mộng Trạch Môn bị chia tách ra thì họ sẽ để lộ ra thực lực vốn có. Nhưng Tùy Tịch lại thực sự là người đứng thứ ba trong bảng Thiên Kiêu! Nháy mắt, mọi người đều thán phục không thôi. Nhịn không được mà sinh ra sợ hãi. “Đứng thứ ba trong bảng Thiên Kiêu “Làm sao có thể là đối thủ của anh ta chứ?” “Có thể giữ lại được cái mạng của chúng ta cũng đã không tệ rồi!” Mọi người bàn tán ồn ào, nhưng lúc này đột nhiên có người đứng ra. Người đó đề nghị: “Vẫn còn chưa đánh sao? Mọi người sợ cái gì chứ? Có một câu nói rất hay, một người không đánh lại nhiều người!” Cho dù Tùy Tịch có mạnh cỡ nào đi chăng nữa thì anh ta chỉ đơn độc một mình, yếu không địch lại mạnh!” “Chúng ta nhiều người như vậy, cùng nhau liên kết, lễ nào còn sợ anh ta sao?” “Chỉ nói tới bốn nhóm chúng ta thôi đã được năm mươi người rồi, đánh nhau loạn xạ như này cũng phải vì nhóm, lại cộng thêm ba nhóm nữa, tổng cộng gần trăm người” “Nhiều người như vậy cùng nhau liên thủ còn sợ đánh không lại anh ta sao?” Lời này vừa nói ra, nhóm người vốn dĩ bất an đứng ngồi không yên, lúc này đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Mọi người giống như đã tìm được người đáng tin cậy đưa ra ý kiến hay vậy. Mặc dù cái người phát ngôn kia cũng chỉ là một tán tu, thực lực cũng gần đạt tới cảnh giới Tông Sư. Nhưng cho dù như vậy vẫn có không ít người vây xung quanh anh 1a. Rất nhanh, thế trận trên sàn đấu đã thay đổi. Tùy Tịch đơn độc một thân một mình. Đứng đối diện với một trăm người. Tùy Tịch không nói một lời mà cúi đầu lau thanh kiếm của mình. Đối là một trăm con người nhìn chằm chắm Tùy Tịch như hổ đói. Trên võ đài, dường như ngoại trừ Tùy Tịch ra thì tất cả mọi người đều có một sự ăn ý vô hình. Đủ kiểu binh khí được mang ra sử dụng. l Đao, súng, kiếm, kích, búa rìu, móc, nĩa, roi, cái giản, búa, đỉnh ba, m, cây giáo, cây gậy, toàn bộ đều nhắm thẳng vào một mình Tùy lưỡi Tịch. Đối với bọn họ mà nói, cho dù tình hình trận chiến tiếp theo đây có như thế nào, phải đối mặt với kẻ địch ở cấp độ nào. Việc xông pha đi đầu cũng là một chuyện quan trọng nhất. Vậy thì bắt buộc phải liên thủ giải quyết Tùy Tịch, kẻ địch mạnh này. Nếu không bọn họ sẽ không có một chút cơ hội để giành thẳng lợi! Trong khoảng thời gian ngắn Tùy Tịch đã trở thành cái đích của trăm mũi tên. Tất cả mọi người đều chảm chẩm như hổ đói mà nhìn vào Tùy Tịch. Muốn Tùy Tịch bị đánh bại ngay khi vừa bắt đầu, mọi người đều đứng đối diện với Tùy Tịch. Nhưng trên mặt của Tùy Tịch lại không hề có một chút biểu cảm hoảng hốt lo sợ nào. Thanh kiếm dài trong tay Tùy Tịch đã được lau bóng loáng, cong ngón tay búng nhẹ vào thanh kiếm. Tiếp theo đó, Tùy Tịch ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào một trăm con người đang ở trước mặt mà không hề có một chút chùn bước. Trái lại, trên khuôn mặt chỉ có ý chí chiến đấu mãnh liệt. “Kiếm mang tên Vạn Tượng, Tùy Tịch của Thái Hư Môn, xin chỉ giáo!” Theo mệnh lệnh của ba vị trưởng lão, hỗn chiến trên khán đài chính thức bắt đầu. Có không ít những loại binh khí vừa bắt đầu đã bổ nhào về hướng Tùy Tịch. Còn có không ít quyền cước công pháp. “Hợp Khí Thủ!” “Đường Lang Thần Công!” “Thương Viêm Quỷ Trảo!” “Đoái Trạch Nhất Chỉ!” “Hồi Hồn Hoàng Ki “Trong nháy mắt, rất nhiều võ sĩ với đủ các loại thần thông từ khắp tứ phương tám hướng xông về phía Tùy Tịch mà đánh! Nhưng trên mặt của Tùy Tịch không có lấy một chút sợ hãi.