Chương 1692 Một khi đụng phải da thịt của Tần Vũ Phong, cho dù là một chút da thịt thôi, e là sẽ lưu lại một vết rách Nhưng trên thực tế, Thần Hổ Thủ lại không thể chạm tới Tần Vũ Phong dù chỉ một chút. Thần Hổ Thủ ở trong tay Tần Vũ Phong cứ giống như một món đồ chơi vậy! Thần Hổ Thủ không ngừng tấn công, nhưng nó lại không có cách nào để công phá được phòng tuyến của Tần Vũ Phong mà chỉ có thể đánh mãi không xong. Cứ như vậy, rất nhanh Thần Hổ Thủ đã cảm thấy có chút mệt mỏi. Từng giọt mồ hôi từ trên móng vuốt và trên đầu lưỡi của Thần Hổ Thủ đã bắt đầu lăn xuống. Lông ở cắm Thần Hổ Thủ cũng đã ướt đẫm. Từng giọt từng giọt rơi xuống sàn đấu, rất nhanh sau đó đã làm sàn đấu ướt một mảng lớn. Bên cạnh Tần Vũ Phong có bốn vũng nước nhỏ. Đều là do mồ hội của Thần Hồ Thủ gây ra. Tả Thanh Phùng thấy thế thì vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc. Thực ra, lúc này Tả Thanh Phùng đã coi Tần Vũ Phong là một đối thủ ngang sức ngang tài từ lâu rồi. Nhưng vì là đại biểu cho La Phù Sơn, cho nên anh ta không thể hạ thấp phong thái của mình, cũng không thể tỏ ra khiêm tốn. Nếu không, chính là thừa nhận bản thân anh ta không bằng Tần Vũ Phong! Nghĩ đến đây, Tả Thanh Phùng lại tiếp tục niệm chú để điều khiển con thú, giống như lại có sợi tơ vô hình khống chế Thần Hổ Thủ khiến nó bay về bên cạnh Tả Thanh Phùng từng chút một. Cả người Tả Thanh Phùng cũng đã ướt đẫm mồ hội sau một chuỗi hành động. Tả Thanh Phùng hít một hơi thật sâu, sự ngông cuồng trên mặt vẫn không giảm: “Nhóc con, tôi đã xem thường cậu rồi.” Tuy Thần Hổ Thủ đã mệt mỏi đến mức không chịu nổi, nhưng sau khi bị chủ nhân triệu hồi, nó cũng không trực tiếp nằm sấp xuống để nghỉ ngơi. Ngược lại, nó ngồi ngay bên cạnh Tả Thanh Phùng với dáng vẻ nhàn rỗi, liếm móng vuốt của mình. Nó cũng giống như chủ nhân của mình, cũng không muốn thua trận. Tả Thanh Phùng tỏ vẻ kiêu ngạo, nhìn chằm chằm vào Tần Vũ Phong và nói: “Tôi thừa nhận, cậu đúng là một đối thủ ngang tài” “Đáng để tôi dùng đến Hổ Khiếu Kim Đạo của mình.” Tả Thanh Phùng nói xong thì đi thẳng đến mép sàn đấu và nhặt thanh Hổ Khiếu Kim Đạo mà lúc trước anh ta đã tuyên bố sẽ đánh bại Tần Vũ Phong không cần vũ khí nên đã tự tay ném ở chỗ này. Tả Thanh Phùng nhặt Hổ Khiếu Kim Đạo từ mặt đất lên. Hổ Khiếu Kim Đạo chính là báu vật của La Phù Sơn. Chỉ người có tính cách giống chúa tể muôn loài nhất mới có thể cầm được thanh Hổ Khiếu Kim Đạo này và mới có thể nhận được sự đồng ý của thanh Hổ Khiếu Kim Đạo. Dã thú có thể thống lĩnh trăm thú được gọi là vua của trăm thú. Còn người có tính cách của vua trăm thú thì sao? Nhà lãnh đạo của muôn người. Cho dù là bất cứ người nào thì có lẽ bọn họ đều sẽ sợ sự tàn độc trong đôi mắt Tả Thanh Phùng vào lúc này, ngoài ra còn có sự ngỗ ngược đến khiếp sợ, không thể nói nên lời. Nhưng hiện tại, người đang đứng trước mặt Tả Thanh Phùng lại không phải là một ai khác. Người đó là Tần Vũ Phong. Chiến thần ở biên giới miền Bắc. Thống lĩnh trăm tướng, vua của vạn quân! Chỉ là một con hổ con với móng vuốt chưa sắc bén mà cũng đáng để con sói dữ trong quân đội, đáng để chiến thần Thiên Vũ của một nơi thấy chất thành núi, máu chảy thành sông như biên giới miền Bắc phải tỏ ra sợ hãi sao? Không đáng! Hổ Khiếu Kim Đao ra khỏi vỏ, ngay lập tức khiến cho khí thế trên người Tả Thanh Phùng có sự thay đổi rất lớn. Khí thế trên người Tả Thanh Phùng càng ngày càng mãnh liệt và bá đạo, giống như một vị thần man rợ đến từ thời xa xưa. Cả chục nghìn người lui về ! Cúi đầu quỳ lạy