Chương 1705 Tân Vũ Phong vô thức nhìn về một phương hướng nào đó, mới phát hiện gương mặt của bọn họ đều xa lạ. Tân Vũ Phong mím môi. Có khi nào là ảo giác của anh không? Cuối cùng không còn cách nào khác, Tân Vũ Phong đành phải thu lại ánh nhìn, lắc đầu thở dài Có phải anh quá nhớ Lâm Kiều Như rồi không? Anh thực sự cảm thấy hơi thở của Lâm Kiều Như ở đây… Nhưng vừa rồi, hơi thở đó chỉ lướt qua, hơn nữa anh đã nhìn sang nhưng cũng không nhìn thấy bóng dáng của Lâm Kiều Như. Nhưng Tân Vũ Phong không biết là cảm nhận vừa rồi của anh không phải là ảo giác. Mà là Lâm Kiều Như đã thực sự đến. Lâm Kiều Như cẩn thận che giấu hơi thở của mình, ẩn mình trong đám đông, đeo một chiếc mặt nạ, làm cho mình kém nổi bật. Trời ơi, thật sự có rất nhiều người! Điều gì sẽ xảy ra nếu ai đó phát hiện ra rằng cô đã trà trộn vào đây, nếu bị đuổi xuống núi thì phải làm sao? Nghĩ đến đây, Lâm Kiều Như chủ động trốn càng kĩ hơn. Bỗng chốc không ai thực sự nhận thấy rằng trong số những khán giả trên đỉnh La Phù Sơn có một nữ tu chưa từng thấy trước đây đã trà trộn vào… Lúc này, Tam trưởng lão đang đứng trên sân khấu, bày ra vẻ mặt uy nghiêm. “Xin chúc mừng mọi người có thể đi đến được đây” “Dù thế nào thì mọi người cũng đã chứng tỏ được sức mạnh của mình. Dù không thể đi đến bước cuối cùng nhưng mọi người cũng đều được mệnh danh là rồng phượng trong thiên hạ và Thiên Kiêu của Ẩn Môn Môn Phái. Nhiều năm sau sẽ là thủ lĩnh mới của Ẩn Môn Môn Phái” “Nhưng có một điều rất đáng tiếc.” “Đó là, cho dù mọi người vốn đã rất vĩ đại thì La Phù Sơn của chúng tôi không cần đệ tử vĩ đại, mà là..” “Đệ tử ưu tú nhất!” Tam trưởng lão nói, ánh mắt ông ta tiếp tục lướt qua khuôn mặt của vài người. Trong số ít những người được thăng cấp, vào lúc này đệ tử của La Phù Sơn tự hào đến nỗi muốn ưỡn ngực cao lên đến trời. Có nghe không, La Phù Sơn chỉ cần đệ tử ưu tú nhất. Không phải điều này có nghĩa là bản thân cũng… Nhưng ngay sau đó, người đệ tử đó đã nghĩ lại. Bên mình còn có Đại sư huynh Tùy Tịch của Thiên Vũ Sơn và Kiếm Trần của Vạn Kiếm Tông, Mộng Trạch Môn, Phục Ma Môn… nói tóm lại, đó đều là những cao thủ của các môn phái, thậm chí có cả cao thủ thần bí Tân Vũ Phong. Có vẻ như bọn họ cũng không thể vì mình là đệ tử của La Phù Sơn mà kiêu ngạo? Chẳng mấy chốc, ngực họ lại xẹp xuống, ra vẻ thành thật và nghe lời. Tam trưởng lão hắng giọng tiếp tục nói. “Bây giờ ở trên sân, có tám người đã thành công tiến vào vòng thứ ba của cuộc đấu” “Và La Phù Sơn của chúng tôi, chỉ cần một người ưu tú duy nhất trong số họ!” “Vậy tiếp theo, tôi tuyên bố trận tỉ thí thứ ba, chính thức bắt đầu!” “Mọi người có thể tự do mời đối thủ của mình hoặc có thể tùy ý chỉ định!” “Năm phút sau, hiệp thứ nhất của trận tỷ thí thứ ba sẽ chính thức bắt đầu!” Ngay sau khi Tam trưởng lão vừa mới dứt lời, trên đài vốn là tám Thiên Kiêu đang đứng vững vàng lập tức bắt đầu chuyển động. Đương nhiên là ngoài Tân Vũ Phong ra. Ở trong lòng Tân Vũ Phong, anh đấu với ai đều không quan trọng. Dù sao, kết thúc hiệp ba, theo như tính toán của Tân Vũ Phong thì vẫn còn lại bốn người, đến chung kết là một đấu một… Sau đó mới có thể chọn ra người chiến thẳng.