Chương 1737 Trong chớp mắt, trời đất thay đổi, mặt trời và mặt trăng không còn ánh sáng, giữa trời và đất dường như chỉ còn lại sức mạnh của một đạo này! Ánh sáng từ thanh đao giống như một trận sấm sét Ngay cả đỉnh La Phù Sơn Sơn cũng bị một chiêu này của Tần Vũ Phong làm cho chấn động! Một đao là sống, một đạo là chết! Không thể biết được độ cao là gì trước khi nhìn thấy bầu trời, nguồn gốc của sự sống và cái chết là giống nhau! Một đao này chứa đựng sát khí sắc bén không thể ngăn cản được, tất cả cỏ cây ven đường đều bị một đao này chặt đứt! Mấy vị trưởng lão ở trong chưởng môn đều bị đánh cho lùi ra xa mấy chục mét và e rằng đã bị một đao này gây thương tích. Chỉ một đao này mà khiến cho đất trời bị chấn động, ma quỷ phải khóc thét Tất cả mọi người có mặt ở đây đều vì thế mà cực kỳ khiếp sợ Hiện tại, mấy vị trưởng lão đã có chút mất hồn mất vía Tất nhiên là yếu tố làm cho bọn họ hồn vía lên mây vẫn là xuất phát từ cảm giác khiếp sợ. Tần Vũ Phong còn trẻ tuổi vậy mà đã có thể chém ra một đao kinh khủng như thế rồi. Điều này thật sự để cho những người được gọi là hùng mạnh như bọn họ cảm thấy vô cùng xấu hổ. Thậm chí… Để cho bọn họ kinh hãi nhất chính là nếu như đối mặt với Tần Vũ Phong, bọn họ cũng không chắc chắn rằng bản thân có thể đánh bại được Tần Vũ Phong! Chuyện này đúng là quá đáng sợ Còn Thiên Đông trưởng lão là người có liên quan đến việc làm ra một đao kia. Trong lòng Thiên Đông trưởng lão biết rõ rằng nếu ông ta chạy chậm hơn một bước thì e rằng … E rằng ông ta sẽ bị một đạo của Tần Vũ Phong giết ngay tại chỗ! Phải biết rằng, mặc dù Thiên Đông trưởng lão đã dẫn thân vào con đường luyện khí, tu vi có chút thấp, nhưng tu vi của ông ta cũng là ở Tông sư tứ trọng thiên. Thế nhưng suýt chút nữa thì ông ta đã bị một người còn trẻ tuổi dùng một đao đâm chết? Làm sao điều này có thể xảy ra được chứ? Tần Vũ Phong nhìn mảnh đất trống trước mặt mình, híp híp hai tròng mắt. Chỉ có thể nói quả không hổ là môn phái đứng đầu ba sơn năm môn bảy mươi hai tông. Đây vẫn là lần đầu tiên anh chém xong mà đối phương không phải chịu chút thương tổn nào. Tuy rằng là bởi vì chạy trốn. Nhưng mặc dù là chạy trốn mà có thể từ chạy khỏi tay Tần Vũ Phong thì đã tương đối không tệ rồi. Có bao nhiêu người muốn chạy mà không thể chạy thoát được đâu. Tần Vũ Phong cười lạnh một tiếng. Chạy? Tần Vũ Phong không sợ bọn họ chạy. Chỉ cần anh còn đứng ở La Phù Sơn thì đối phương không thể chạy trốn được. Cùng lắm thì… Cùng lắm thì mình trực tiếp bổ toàn bộ La Phù Sơn rồi cứu mẹ ra Vô vàn suy nghĩ chợt loé qua trong đầu Tần Vũ Phong, nhưng mà nhưng vào lúc này lại có một giọng nói to truyền đến. “Thằng nhóc, mày đúng là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!” Lúc giọng nói này rơi xuống, không bao lâu sau ngực kiếm dưới chân Huyền Nhã trưởng lão đã tới nơi. Huyền Nhã trưởng lão cau mày nhìn về phía Tần Vũ Phong: “Tôi hỏi cậu, thật sự cậu không thể tôn sùng La Phù Sơn chúng tôi mà chứ phải làm kẻ địch sao?” Tần Vũ Phong cười lạnh một tiếng: “Nếu mấy người đồng ý thả mẹ của tôi là Thượng Quan Uyển Nhi ra thì tôi có thể rời đi ngay lập tức!” Huyền Nhã trưởng lão cau mày không nói lời nào. Thả Thượng Quan Uyển Nhi ra là điều không có khả năng.