Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

chương 1742

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 1742 Lúc này, lại một vị trưởng lão nhíu nhíu mày tựa như đã hạ quyết tâm gì đó. “Thực lực của thằng nhóc này chỉ sợ đã có chút vượt qua khỏi sự dự đoán của chúng ta. “Nhưng cũng chả liên quan gì cả, song quyền khó địch bốn tay, thằng nhóc này có mạnh tới đầu thì cũng chỉ chiến đấu có một mình, bên này của chúng ta lại có nhiều người như vậy” “Cùng lắm thì chúng ta đánh (1) xa luân chiến với thằng nhóc này, tôi cũng không tin thằng nhóc này có thể thắng lại được chúng ta!” (1) Xa luân chiến: Trong Binh thư của Tôn Tử, “xa luận chiến” là phương pháp sử dụng 2 cánh quân xa thay nhau tấn công làm đối thủ xoay xở không kịp, liên tục bị động, không biết nên tập trung đối phó với bên nào. Lời trưởng lão này vừa nói dứt thì liền như một viên thuốc an thần được đút cho mấy vị trưởng lão còn lại. Không sai, song quyền khó địch bốn tay. Rốt cuộc thì Tần Vũ Phong cũng chỉ có một mình. Cho dù phía mình đánh xa luân chiến với Tần Vũ Phong thì cũng đủ để tiêu hao nội kình của cậu ta, đến lúc đó chẳng phải Tần Vũ Phong phải chịu trói, không còn năng lực phản kháng nữa rồi sao? Nghĩ đến đây, mấy vị trưởng lão đều thấy yên tâm hơn không ít. Bọn họ nói chuyện cũng không kiêng dè gì Tần Vũ Phong, dường như đã chắc chắn rằng ở dưới chiến thuật như vậy thì căn bản Tần Vũ Phong không còn chỗ nào để mà trốn. Khoé miệng Tần Vũ Phong gợi lên một nụ cười. Đó đương nhiên là một ý kiến hay. Nếu đổi lại là một người khác thì chỉ sợ là đã thật sự bị mấy lão già ra vẻ đạo mạo này làm tiêu hao sức lực rồi. Nhưng chỉ tiếc rằng anh là Tần Vũ Phong, là người đã từng hằng hải chiến đấu tắm máu ở trên sa trường biên giới phía Bắc, trở thành chiến thần Thiên Vũ bảo vệ bình an của cả một phương. Rất nhiều người cũng không hiểu vì sao chiến thần Thiên Vũ lại có đủ nội kình và tinh lực đề dùng ở trên chiến trường như vậy. Bạm họ không hiểu vì sao mỗi lần chiến thần Thiên Vũ đều có thể chuyển bại thành thắng, nhưng Tần Vũ Phong lại hiểu rõ rằng những chiêu thức mạnh mà mình đã tu luyện sẽ tự phát huy tác dụng. Mặc dù là ở trong trận chiến nhưng nó vẫn có thể tự vận hành cuồn cuộn không ngừng mà hấp thu linh khí giữa trời và đất, cuối cùng để cho Tần Vũ Phong sử dụng. Bởi vậy, dường như nội kình của Tần Vũ Phong luôn cuồn cuộn không ngừng. Muốn thông qua phương pháp xa luân chiến để tiêu hao dần nội kình của Tần Vũ Phong, đối với Tần Vũ Phong mà nói thì thật là một điều đáng chê cười. Tần Vũ Phong phấn chấn cười lạnh ra một tiếng: “Xa luân chiến? Ý kiến này của vị trưởng lão này khá hay đấy!” “Thì ra La Phù Sơn đứng đầu tam sơn năm môn và bảy mươi hai tông trong truyền thuyết cũng chỉ ỷ thế hiếp người, lấy nhiều để bắt nạt ít, thậm chí lại còn dùng phương pháp để tiện như xa luân chiến. “Quả thực khiến người khác muốn cười đến nỗi rụng cả răng!” Tần Vũ Phong nói, thanh đao trong tay cũng múa may theo, đối diện với đạo khí của hai vị trưởng lão khiến mấy lão phải lùi về phía sau cả trăm mét. Lời nói của Tân Vũ Phong đã rơi xuống và lọt vào trong tại những vị trưởng lão La Phù Sơn ở đây. Có xấu hổ không? Xấu hổ chứ. Nói không xấu hổ thì không có khả năng, nói không tức giận cũng không có khả năng, nhưng Nhưng những lời thằng nhóc Tần Vũ Phong này nói đều là thật Nếu không phải không có cách nào khác thì mấy trưởng lão của La Phù Sơn cũng sẽ không làm chuyện tự hạ thấp mình như vậy, thật khó xử khi phải đối phó với một người trẻ hơn mình gần cả trăm tuổi Nói đến cùng, tất cả chuyện này phải trách ai? Còn không phải bởi vì Tần Vũ Phong sao! Nếu không phải Tần Vũ Phong cứ một hai phải làm ầm ĩ ở La Phù Sơn, cứ một hai phải mang Thượng Quan Uyển Nhi gì đó đi thì sao bọn họ có thể ra tay với Tần Vũ Phong?! Sao mọi chuyện có thể náo loạn tới nỗi khó coi như vậy chứ! Nhưng lại có một ngày La Phù Sơn phải đối mặt với một người trẻ tuổi xâm nhập vào, cho dù cậu ta nói cái gì thì trưởng lão La Phù Sơn cũng không thể phản bác lại mà thậm chí chỉ có thề kìm nén sự tức giận. Bởi vì đối phương nói không có sail Hành động hiện tại của bọn họ đúng thật là lấy nhiều để bắt nạt ít, đúng thật chính là ỷ thế hiếp người. Vài vị trưởng lão liếc mắt nhìn nhau một cái, họ đều thấy từ trong ánh mắt đối phương có sự bất đắc dĩ và chua xót giống như chính mình. Không có cách nào khác nữa. Ai bảo bọn họ phải chiến đấu với một chàng trai trẻ tuổi yêu nghiệt như vậy chứ! Nhưng đều đổi lại là một người khác thì căn bản đều không đáng để bọn họ đối xử kiêng dè như thế! Cuộc chiến vẫn tiếp tục diễn ra.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio