Chương 1752 Tần Vũ Phong chậm rãi hồ lên, ngay sau đấy chẳng có gì khác thường. Nhưng dù vậy, trong lòng chưởng môn vẫn để ý tới. Vì chỉ trong phút chốc, ngay lúc Tần Vũ Phong vừa dứt lời, trong lòng ông ta đột nhiên xuất hiện một dự cảm bất thường cực kỳ mãnh liệt. Trong nháy mắt đó, chưởng môn bỗng cảm giác được, có chuyện gì đó cực kỳ, cực kỳ không tốt sắp xảy ra… Tần Vũ Phong lạnh lùng nhìn chưởng môn. Ngay sau đó, vết thương trên người Tần Vũ Phong nhanh chóng khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, thậm chí còn nhanh hơn tốc độ chữa thương của đại sư tỷ Lộc Thu Nương của Mộng Trạch Môn! Chưởng môn hít một hơi khí lạnh. Nếu không phải mới tận mắt nhìn thấy Tần Vũ Phong ăn một viên đan dược, thời khắc này chưởng môn chắc sẽ phải hoảng hốt lắm. Chưởng môn suy đoán, vết thương trên người Tần Vũ Phong có thể khép lại nhanh như vậy, là bởi vì Tần Vũ Phong dùng đan dược. Cùng lúc đó. Khí thế trên người Tần Vũ Phong dần dần tăng vọt, dường như là trong vô hình xiềng xích nào đó đã bị phá vỡ. Tông sư lục trọng thiên, thất trọng thiên, bát trọng thiên Thẳng lên cửu trọng thiên! Chưởng môn kinh ngạc, đôi mắt trợn to Tên Tần Vũ Phong này đã làm gì! Rốt cuộc bí thuật tăng thực lực nào có thể nâng thực lực từ ngũ trọng thiên của Tần Vũ Phong lên Tông sư cửu trọng thiên được? Tông sư cửu trọng thiên, chính là cao độ ngay cả bản thân ông ta cũng không theo kịp! Thương thế của Tần Vũ Phong thương thế, khép lại với tốc độ điên cuồng. Rất nhanh, đến cả máu tươi trên người cũng bốc hơi hết, nếu như quần áo anh không rách nát bươm như hiện tại, nhắc nhở chưởng môn những gì mới xảy ra đều là sự thật, có khi đến cả chưởng môn cũng hoài nghi Tần Vũ Phong mới nãy bị thương nặng như thế, chỉ là ảo giác của ông ta Giờ phút này trên cả người Tần Vũ Phong bao phủ một tầng kim quang nhàn nhạt, lấp lánh rực rỡ. Chỉ nghe ầm một tiếng, uy áp khinh người của Tông sư cửu trọng thiên trên người Tần Vũ Phong trong nháy mắt bao phủ toàn bộ La Phù Sơn! Không ít người dưới chân núi cũng cảm nhận được một cỗ uy áp hết sức kinh khủng. Tất cả các võ giả tại đây, dù là thiên kiêu hay là một số lão võ giả mang học trò đến thăm người, là thiên kiêu hay là ngôi sao sáng trong giới võ giả này… Đều không nhịn được mà hành lễ quỳ lại với Tần Vũ Phong! Không, nói là quỳ lạy với Tần Vũ Phong thì cũng không đúng cho lắm, chính xác hơn là quỳ lạy trước khí thế Tông sư cửu trọng thiên của Tần Vũ Phong. Uy áp đó dường như đã khắc vào tận trong xương võ Không khí yên lặng. Không một ai dám nói chuyện. Thậm chí khiếp sợ. Thiên hạ này, lại có người đạt đến Tông sư cửu trọng thiên, đạt đến cảnh giới tối cao của võ giả… Nhưng quang cảnh đó còn chưa đủ. Đáng sợ nhất là, các đệ tử của La Phù Sơn rất nhanh đã nhận ra, uy áp cơ hồ có thể thông thiên này lại không phải của chưởng môn bọn họ. Mà từ cái tên Tần Vũ Phong đến đây gây chuyện kia! Tông sư cửu trọng thiên Cho dù là chưởng môn còn chưa đạt tới cảnh giới này! Mặc kệ Tần Vũ Phong dùng bí pháp hay là dùng đan dược gì. Tóm lại, Tần Vũ Phong hiện tại đã tăng lên đến tận Tông sư cửu trọng thiên, Tần Vũ Phong như vậy ở La Phù Sơn này, chính là vô địch! Hiểu được điều đó, trên gương mặt từng đệ tử nơi này đều là vẻ hoảng sợ. Nếu kình địch như thế mà đại náo ở La Phù Sơn này, chắc chắn bên mình sẽ chịu thiệt. Mấy đệ La Phù Sơn nhìn nhau: “Chúng ta có nên đi lên núi giúp chưởng môn đại nhân?” “Giúp? Cậu dám hay sao. Với cái khí thế của Tông sư cửu trọng thiên này chỉ sợ cậu còn chưa lên núi đã bị nghiền ép thành đống cặn bã rồi!” “Mẹ nó, vậy bây giờ phải làm sao mới được, chúng ta cũng không thể ngồi ở đây chờ giải tán hay sao?” “Ai nói chờ giải tán?” “Đúng thế, ngồi ở đây đợi chưởng môn hạ chỉ thị là được rồi!” “Đúng, chờ chưởng môn hạ chỉ thị!” Mấy đệ tử La Phù Sơn thảo luận một lúc, cuối cùng vẫn quyết định ở chỗ này, tiếp tục chờ đợi chưởng môn hạ chỉ thị. Mà giờ phút này chưởng môn của La Phù Sơn, đầu còn có sức hạ cái chỉ thị gì cho đám đệ tử dưới chân núi nữa. Giờ còn đang có mà ứng phó với Tần Vũ Phong đã có chút không ứng phó nổi.