Chương 1780 Nhưng khoảng cách sống chết giữa hai người như trời đất cách biệt. Tất cả tình yêu bị ngăn cách bởi núi sông, nhưng núi sông không hề bằng phẳng. Tất cả tâm tư được ngăn cách bởi những đám mây, nhưng dù thế nào cũng không thể nắm lấy. “Vì sao…” Tần Vũ Phong cúi thấp đầu, một lọn tóc ngắn rủ xuống, khiến gương mặt anh phủ lên một vẻ u ám. “Vì sao, ông trời lại bất công với tôi như vậy…” Âm thanh của Tần Vũ Phong rất nhẹ rất nhẹ, hầu như không người nào có thể nghe rõ. Nhưng cả cơ thể của Tần Vũ Phong đều mang một vẻ đau khổ như sắp chết. khiến mọi người ở đây không nhịn được bị sự đau khổ của anh làm cho cảm động. Bọn họ chỉ biết là Lâm Kiều Như cản một kiếm giúp Tần Vũ Phong, nhưng không biết trước đây hai người có quá khứ như thế nào. Nhưng ngay cả La Phù Sơn đệ tử giờ phút này đều có thể cảm nhận được. Tần Vũ Phong nhất định đã yêu Lâm Kiều Như đến tận xương tủy. Cho dù phải xuống suối vàng, có lẽ chỉ cần một câu nói của người phụ nữ đó thôi, người đàn ông đang vô cùng đau đớn này cũng sẽ không tiếc. Tí tách. Một tiếng nước vo cùng nhỏ. Ngay sau đó, mây đen kéo đến, đột nhiên xuất hiện một cơn mưa xối xả. “Trời mưa… “Tần Vũ Phong khóc… “Trời ạ… Đệ tử La Phù Sơn trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì mới được. Vốn dĩ trời trong nắng ấm, đột nhiên lại mưa xối xả. Dường như ông trời cũng đang đau lòng cho đôi tình nhân vừa xa cách này mà rơi lệ không ngừng. Ánh mắt của mọi người nhìn về phía Tần Vũ Phong. Từng giọt máu và nước mắt rơi xuống. Dòng nước đỏ tươi ngoàn ngèo. Rốt cuộc nội tâm phải đau đớn bao nhiêu mới có thể chảy xuống hai hàng huyết lệ? Một giọt, hai giọt, ba giọt… Tất cả mọi người đều trầm mặc. Giữa trời đất, chỉ có âm thanh của cơn mưa xối xả. Tần Vũ Phong chỉ ôm thi thể của Lâm Kiều Như, để mặc cho nước mưa quất lên người, cao lớn bất động, giống như đã biến thành một bức tượng đá. Khuôn mặt của Lâm Kiều Như được nước mưa cọ rửa, một chút bùn đất dính vào cũng rất nhanh bị cuốn trôi. Vết máu bị đông lại, một lần nữa bị chảy ra nhuộm đỏ mặt đất. Trên người cô ấy sạch sẽ, giống như chưa hề bị thương. Bàn tay Tần Vũ Phong run rẩy sờ lên mặt của Lâm Kiều Như. “Kiều Như, vì sao em lại ngốc như vậy… “Tại sao phải đỡ một kiếm cho anh…” “Cả đời Tần Vũ Phong anh đã giết người vô số, người đáng chết là anh…” “Rõ ràng người đáng chết là anh, vì sao lại biến thành em chứ? Kiều Như… “Tần Vũ Phong cắn chặt hàm răng, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời rít gào! “Ông trời ơi, ông mở mắt ra mà xem, dựa vào cái gì người chết lại là cô ấy mà không phải là tôi!” Tần Vũ Phong để tay lên ngực tự hỏi, chưa bao giờ anh nhận mình là người tốt, cả đời anh bảo vệ quốc gia chính chiến sa trường, không hổ thẹn với nhân dân Đại Hạ, nhưng người vô tội chết dưới tay anh cũng không tính là ít. Giống như lần trước lúc anh ở Đông Hoàng đã tàn sát toàn bộ gia tộc của Miyamoto. Lẽ nào trong đó không có người vô tội sao? Không có người nào liên quan tới Bạch Hứa Trạch hay sao?