Chương 1799 Đường Sương dẫn theo một vài người làm của Đường Gia Bảo giăng lưới bắt những con cá tươi ngon săn chắc trong miệng Đường Sương vừa nói, Tần Vũ Phong rảnh rỗi đứng khá xa vị trí đánh bắt và chơi trò ném đá cuội lên mặt nước. Một lúc sau, bên Đường Sương đã thu hoạch được rất nhiều trở về. “Tu La đại nhân, đừng chơi nữa, đi thôi!” Đường Sương nhìn Tần Vũ Phong và cười tít mắt vẫy vẫy tay, khuôn mặt nở ra nụ cười ngọt ngào vô cùng. Tần Vũ Phong gật gật đầu và đi tập hợp với đám người Đường Sương rồi quay về nơi dựng lều. Mấy người hầu đang chuẩn bị bữa tối nhìn thấy Đường Sương đánh cá trở về, lập tức tiến lên chào hỏi, nhanh chóng thành thạo làm sạch vảy, mổ bụng rồi rửa sạch nội tạng. Đường Sương không có việc gì làm, ngồi xuống tán gẫu với Tần Vũ Phong: “Tu La đại nhân, tôi nói cho anh biết, thức ăn do đầu bếp ở Đường Gia Bảo chúng tôi nấu chính là thứ ngon nhất trên đời!” Không đợi Tần Vũ Phong trả lời, Đường Sương đã tiếp tục lảm nhảm: “Đường Gia Bảo của chúng tôi chính là gia đình chuyên luyện dược lâu đời, ngay cả một đầu bếp cũng biết cách luyện dược. Mà luyện dược ấy à…” “Thứ quan trọng nhất cần nắm bắt chính là nhiệt độ.” “Vì lý do này, những đầu bếp ở Đường Gia Bảo chúng tôi đều có tay nghề rất tốt. Thậm chí Đường Gia Bảo còn mở nhà hàng ở thế tục, ngay cả Đế Độ cũng có chi nhánh của Đường Gia Bảo, ha ha.” Nói rồi, Đường Sương dường như vừa nhớ đến chuyện gì đó thú vị, mỉm cười nói. “Chúng tôi đã kiếm được rất nhiều tiền!” Tần Vũ Phong không khỏi bật cười khi nhìn thấy dáng vẻ tham tiền của Đường Sương, thầm nghĩ cô nàng này quả nhiên là một người yêu tiền như mạng. Không lâu sau, mùi thơm của thức ăn đã truyền tới từ bếp lò được dựng tạm, bay thẳng đến chỗ Tần Vũ Phong. Ngửi thấy mùi hương này, chính Tần Vũ Phong cũng có chút thèm ăn, xem ra lời của Đường Sương không phải giả. Rất nhanh sau đó, những món ăn nóng hổi đã được bưng lên xe ngựa, Đường Sương nóng lòng muốn bước vào. “Tu La đại nhân, mau tới nếm thử!” Đường Sương gọi Tần Vũ Phong, ra hiệu cho anh mau đi tới. Tần Vũ Phong ngồi ở trước bàn thưởng thức một miếng thịt bò, mùi vị quả thực tuyệt hảo. Sắc trời dần dần tối sầm lại. Tất cả các lều trại đã được dựng xong. Đường Sương đi, nét mặt có vài phần hối lỗi: “Tu La đại nhân, lúc trước tôi không biết anh cũng tới nên đã không không chuẩn bị lều cho anh. Anh có thể ở tạm trong lều trại của người làm nhà chúng tôi được không?” Tần Vũ Phong gật đầu: “Không sao” Đường Sương ừm một tiếng, sai người làm dẫn Tần Phong đến căn lều mà anh sẽ ở tối nay. Thái độ của người làm khá cung kính: “Tu La đại nhân, xin hãy đi theo tôi” Tần Vũ Phong bước vào căn lều đã được chuẩn bị sẵn cho mình, phát hiện ra bên trong có đầy đủ đèn dầu, giường xếp, bàn nhỏ và những đồ vật khác, rất tiện nghi và đầy đủ Xem ra có không ít đồ được chuyển từ trong xe ngựa xuống đây. Cảm giác được người khác coi trọng vẫn luôn rất tốt như vậy, bất kể trong trường hợp nào. Tần Vũ Phong thở dài nằm xuống giường xếp. Vất vả cả một đoạn đường, lúc này đương nhiên Tân Vũ Phong cũng đã kiệt sức. Anh đi một mình nên đương nhiên đồ vật không thể chuẩn bị đầy đủ như đoàn xe của Đường Gia Bảo. Đừng nói tới đệm chăn hay túi ngủ, ngay cả ăn uống, Tần Vũ Phong cũng định dùng nội lực bên trong để duy trì sức lực chống đỡ qua mấy ngày. Không ngờ sau khi gia nhập đoàn xe lại có được những lợi ích như này. Hơn nữa không chỉ có thể. Sau khi Tần Vũ Phong tham gia vào đoàn xe của Đường Gia Bảo, bên cạnh anh liền có người lúc thì huyện thuyền nói chuyện, lúc thì cần mẫn trả lời, không khí cuối cùng cũng trở nên sôi động hơn một chút. Trước đây khi chỉ có một mình, tầm mắt anh chỉ nhìn thấy toàn là núi tuyết bạt ngàn khắp nơi, đưa mắt nhìn mãi không tới đỉnh, khó tránh khỏi cảm giác bức bối trong lòng.